CẬU TÚ - Trang 115

XII

MỒNG 2 THÁNG CHẠP

“Vanhtrax!”

Người ta đập vỡ cửa buồng tôi!

“Vanhtrax, Vanhtrax!”

Nghe như một tiếng thét hãi hùng!

Tôi nhảy bổ ra khỏi giường và ra mở cửa, người bàng hoàng…

Rôc mặt nhợt nhạt và hoảng hốt!

“Đảo chính!…”

Tôi rợn tóc.

“Áp phích dán rồi; Quốc hội bị giải tán, phái Môngtanhơ bị bắt…

- Gặp nhau ở nhà Rơnun, tất cả, tất cả!”

Tôi leo lên nóc khách sạn và rút ở dưới tấm ván ra một khẩu súng lục

và một túi thuốc súng. Tôi có khẩu súng lục và túi thuốc ấy từ lâu rồi; tôi đã
dự trữ những thứ đó cho cuộc chiến đấu!

Alêcdăngđrin bíu chặt lấy tôi – tôi quên khuấy mất cô ta…

Cô không còn đáng kể nữa, chừng nào cuộc chiến đấu diễn ra, không

một lúc nào cô đáng kể; cô không nặng bằng một viên đạn đặt trên cân.

Tôi chỉ nói với cô ấy mấy lời như thế này:

“Nếu anh bị thương, em có chăm sóc anh không?

- Anh sẽ không bị thương, – Không ai đánh nhau đâu!”

Không ai đánh nhau ư? – Tôi muốn tát vào mặt cô ta. Cô làm cho tâm

hồn tôi đâm kinh hoàng!

Ấy là vì trong bụng – trong tâm hồn tôi - ẩn nấp và quằn quại như

trong vũng bùn cái linh cảm về thái độ bàng quan của dân chúng!…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.