CẬU TÚ - Trang 120

“Anh ấy sẽ làm cho người ta chú ý tới nhà này, và họ sẽ tới giết chết

chúng ta! Cái điều sẽ xảy ra là thế đó!” Lidet đã nói vậy trong khi tôi la hét
om xòm.

Phải chịu thua!…

Chịu thua thằng em cái nhà ông nổi tiếng ấy!

Tôi lại kêu gọi một lần tối hậu.

“Các anh tin rằng phải có kỷ luật…kỷ luật, lúc nào cũng kỷ luật…

nhưng chính vô kỷ luật là linh hồn những cuộc chiến đấu của dân chúng!…
A ha! Đồ tư sản!…”

Người ta lấy tay bịt mồm tôi lại, thiếu chút nữa, họ sẽ bóp cổ tôi. Họ

có nghị lực ở phía họ, chính là niềm tin của họ biểu lộ; nhưng tại sao nó lại
mang cái tính cách phục tùng ấy và sự tôn trọng những hiệu lệnh phải đợi
và tín hiệu phải nhận ấy? Họ muốn có những lãnh tụ, là tại sao? Thì kẻ nào
gan dạ nhất sẽ chỉ huy.

Mồng 3 tháng Chạp

Từ hôm qua, mười một giờ, chúng tôi chạy, tìm nguy hiểm và cảm

thấy niềm thất bại.

Chúng tôi giải hòa với nhau, để hô hào cầm vũ khí, công khai. Người

ta đã chiến đấu, chỗ này, chỗ nọ, với một dải băng đỏ buộc trên đầu một
chiếc gậy – chẳng phải như cách phải làm để chiến thắng. Alêcdăngđrin đã
nói đúng.

Những người vận áo rơđanhgốt đã cầm súng; những người vận áo

bludơ không!

Một lời, một lời thê thảm do một người thợ đã đáp lại tôi khi tôi chỉ

cho anh ta một rào chướng ngại vật mà chúng tôi đã dựng lên sơ sài.

“Hãy đến với chúng tôi, tôi kêu gọi anh ta!”

Người đó vừa đáp vừa khinh khỉnh ngắm chiếc áo choàng của tôi mặc

dầu nó đã tàng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.