CẬU TÚ - Trang 127

Bác sĩ tới hỏi tôi điều này, điều nọ… - Tôi không kể cho ông biết cái

điều tôi mang trong tim. Mặc ông xem xem tôi bị cái gì ở vai.

Ông ta nói những gì tôi không rõ, kê đơn ra sao tôi không hay, rồi cáo

lui.

Mẹ tôi lập tức đi mua thuốc và trông nom tôi như một kẻ hấp hối.

“Nhưng vấn đề không phải là ở đó! Bệnh của con, thì có cái gì! Bệnh

tê thấp, thế thôi! – Vấn đề là món nợ của con ở Pari – món nợ thiêng liêng!

- Tại sao lại thiêng liêng? Mẹ tôi hỏi”

Tại sao? – Tôi không thể và không muốn kể cho thầy mẹ tôi biết rằng

Alêcdăngđrin với tôi, chúng tôi đã yêu nhau!… thầy mẹ tôi có thể cảnh cáo
lão Mutông. Tôi chỉ có thể nhắc thầy tôi lời ông đã hứa, và, vì thầy tôi trả
lời gần như mỉa mai, tôi đứng thẳng lên – cánh tay buông thõng, đầu ngẩng
cao – tôi văng ra những lời giận dữ.

“Thế là thầy đã nói dối con, khi viết thư!”

Tôi đã nhắc lại lời đó khi thầy tôi giơ cao nắm đấm! Thầy tôi đã không

hạ tay xuống vai đau của tôi, nhưng thầy tôi lại thốt ra những lời này:

“Mày nên biết mày chưa đến hăm mốt tuổi và tao có quyền cho bắt

mày đi”

Lại vẫn lời hăm dọa ấy!…

Cho bắt tôi đi, không phải cái đó sẽ chữa khỏi cánh tay tôi…

Thầy tôi đã nghĩ đến chuyện đó nghiêm chỉnh. Người ta sẽ để tôi ở tù

ít lâu, một thời gian đủ để cho nguôi đi những lời đồn về chuyện điên rồ
trên chiến lũy của tôi tại Pari.

Tấm gương về những biện pháp của người bố đó đã do một bạn đồng

sự của thầy tôi tại trường trung học nêu lên, và còn ngang nhiên hơn. Người
con trai của ông ta cũng đã thét lên giữa công chúng: “Đả đảo tên độc tài”
tại một thành phố tỉnh nhỏ, ở Lơmăng thì phải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.