CẬU TÚ - Trang 129

Ôi chao, cái bến tầu Ritsơbua ấy mới dài làm sao, hoang vắng làm sao,

buồn làm sao.

Không còn là cái mùi thành phố nữa, mà là mùi con sông đào. Dòng

nước rác bẩn trải ra dưới các cửa sổ, thuyền bè dân hàng hải như nổi trên
làn dầu, từ đó bốc lên, qua một cái ống, khói nồi súp đang đun. Thỉnh
thoảng chị chèo thuyền lại nhô đầu lên và trèo lên sàn để ném sác vỏ xuống
sông.

Thật là đầy những rác vỏ, cái con sông không chảy này!

Đó là giấc ngủ của nước. Đó là giấc ngủ của hết thảy.

Không một tiếng động. Ba bốn vệt người trên dải băng vàng lợt của

bến tàu.

Trước mặt, ở đằng xa, những công trường rỗng vắng, vài người lảng

vảng cầm búa trong tay, chốc chốc lại nện một nhát vang xa tới nửa dặm,
ảm đạm như một tiếng chuông nhà thờ.

Bên trái, cánh đồng Môvơ cỏ cháy vì băng giá.

Bên phải, con sông dài, quãng này quá hẹp tầu lớn không vào được. Ở

đây những ống khói tầu vận tải xếp hàng như ống khói bếp lò dựa vào một
bức tường; và những cột với buồm giống như chiếc sào có treo những áo
sơmi – cái khúc sông Loa này như thứ nhà kho bỏ hoang, chiếc sân dài nhà
thợ giặt, hành lang nhà máy cũ!

Bầu trời trên cao nhợt nhạt và trong trẻo; cái trong trẻo và nhợt nhạt

nó chọc tôi như một nụ cười của thằng ngố, như một sự nhạo báng tôi
không trị được mà cũng không với tới được… Thật là kinh khủng, cái bầu
trời sáng ấy! trong khi ấy trái tim tôi rỉ máu đen trong ngực…

Ôi! Cảnh im lặng ấy! – chỉ bị khuấy động bởi tiếng chuyện trò giữa

đám thủy thủ! Hoặc tiếng hò dô chậm chạp của những người trên đường
men sông kéo một con tầu ngược dòng…

Tại sao chuyến tầu hỏa đưa tôi về lại không nổ tung lên! Tại sao tôi đã

không có gan lao đầu vào gầm tầu mà lại trèo lên toa ngồi như một kẻ bị tử

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.