CẬU TÚ - Trang 130

hình ngồi trong chiếc xe bò chở hắn băng qua đồng ruộng tới pháp trường!
Có những người ngồi trên xe như thế ba tiếng đồng hồ bên cạnh tên đao
phủ! Nhưng, khi tới nơi thì họ chỉ còn khổ một lát nữa thôi, họ sắp được
giải thoát; tôi, tôi đã tới nơi mà không biết bao giờ kết thúc cơn hấp hối!

Ở trên xe hỏa, tôi ngồi cạnh một người khi xuống xe là đáp tầu biển;

ông ta đi tới xứ sở của phiêu lưu và của mặt trời, ở đó người ta đâm nhau
trong các tiệm rượu, ở đó người ta giết nhau bằng súng lục ở ngoài phố!

Đáng lẽ tôi phải nói với ông ta:

“Ông cho tôi đi theo với! tôi sẽ ở bên cạnh ông nhảy vào các cuộc ẩu

đả - ông hãy trả tiền tầu cho tôi, tôi xin bán tính mạng cho ông trong thời
gian cần thiết để trả hết món nợ! Tôi sẽ không chó má đâu, tôi có thừa máu
đến mửa đi”.

Tại sao tôi không nói thế với ông ta?

Thật là kinh khủng! tôi tưởng như quả tim tôi rơi đâu mất và tôi sủa

lên vì đau đớn.

Trước mặt là bến tầu hoang vắng, dòng sông lừ đừ, con kênh bẩn thỉu;

bên trái là đồng cỏ tràn đầy rầu rĩ…

Đằng sau, chạy dài đường phố lát gạch nham nhở, hai bên là những

nhà dân nghèo, - như tất cả những phố cùng khổ - đầy những trẻ con rách
rưới, những phụ nữ nhếch nhác, những cụ già lê đi!

Trong đám ấy có một người da đen năm con, chân không giầy và đầu

trần, đi xin việc làm và xin ăn…

Có một người què hôm nọ đến kêu dưới một cửa sổ: “Vợ tôi đói, vợ

tôi đói!”

Và tiếng kêu trong phố đó chẳng hơn gì tiếng một con vật rống lên

ngoài bãi cỏ hoặc tiếng một con chim kêu trên cây!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.