CẬU TÚ - Trang 132

Hiện nay mụ chỉ điểm ấy vẫn còn ở đấy! – bây giờ tóc mụ đã hoa râm,

thò ra dưới chiếc mũ buổi sáng cáu ghét; mụ nhìn chòng chọc tôi bằng con
mắt đục mờ, và tôi tưởng như mụ làm tôi già đi khi mụ tròn xoe con ngươi
trố nhìn tôi!

Qua hàng rào sắt trường trung học, tôi nhìn thấy sân trường…

Vậy ra tôi đã đến nơi đây, từ lớp thứ ba tới lớp tu-từ học, sách cắp ở

tay, bài làm trong vở ư? Phải đẩy cửa, vào lớp và ở đó suốt hai giờ - hai giờ
buổi sáng, hai giờ buổi chiều!

Người ta phạt tôi nếu tôi nói chuyện, người ta phạt tôi nếu tôi dịch sai,

người ta phạt tôi nếu tôi không đọc thuộc lòng được mười câu thơ của
Êtsylơ, một đoạn văn của Xixêrông hoặc một mẩu văn của một người đã
chết nào khác; người ta phạt tôi vì bất cứ cái gì.

Tôi giận điên người khi nhìn thấy cái nơi tôi đã đau khổ một cách ngu

ngốc đến như thế.

Trước mặt là cái chuồng, ở đó tôi qua năm học cuối cùng. Tôi những

muốn nhảy xổ vào đó và thét bảo ông giáo:

“Ông hãy rời bục xuống đây và tất cả chúng ta cùng chơi nhảy cừu!

Thế còn hơn là lải nhải với họ những điều ngu xuẩn ấy, hỡi nhà sư phạm
ngốc!”

Tôi nhớ nhất những ngày thứ bảy hồi ấy!

Cứ đến thứ bảy, ông hiệu trưởng, ông giám học và ông tổng giám thị

tới công bố bảng xếp hạng và nghe đọc điểm.

Phải đâu những tên ngốc ấy, họ đã chẳng tự cho phép lắc lư cái đầu tỏ

ý khen ngợi mỗi lần tôi lại được nhất!

Lũ Ngốc, ngốc, ngốc! Lũ tán dóc thì đúng hơn, bây giờ thì tôi biết rõ.

Các bạn không lạ gì nó như đắp thuốc vào cái đầu bằng gỗ, cái trò nhồi
tiếng La-tinh vào sọ tôi ấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.