CẬU TÚ - Trang 134

Thầy tôi muốn giải thoát cho lão già. Ông coi như đã được trả hết.)

Ta hãy đi xa hơn nữa!

Đây là một chỗ mà tôi rất ghét!

Ở nơi này người ta đã dẫn tôi đi từng nhà, các nhà người quen, vào

một ngày phát phần thưởng, để khoe sách được thưởng của tôi.

Tôi có vẻ đi bán những bánh sôcôla.

Một bà xinh đẹp vận áo xám ánh bạc – nay tôi còn như trông thấy bà

ta – đã không giấu nổi một nụ cười; bà thốt ra một lời tốt bụng:

“Tội nghiệp thằng bé!”

Cho nên tôi vẫn giữ một kỷ niệm về những buổi phát phần thưởng ấy!

Dù sao cũng phải được phần thưởng vì cái đó có ích cho thầy tôi.

Trong tất cả những phố có trường học và giáo sư ấy, tôi lại cảm thấy

một nỗi đau buồn khôi hài. Tôi tưởng như đeo một bằng khen thưởng ở trên
lưng và mẹ tôi thì đi theo sau với kèn nhạc! Tôi miễn cưỡng đi như một con
voi nhỏ mà một gánh xiếc đem đi diễu phố.

Lát sau tôi gặp lại những anh chàng học dốt cũ, họ chẳng phải vì thế

mà khốn khổ hơn. Họ không hề có vẻ nhớ là xưa kia họ đã bét lớp. Họ đã
đi vào công nghệ, một số đã đi đây đó; trong vẻ mặt họ thanh thoát và cởi
mở. Họ nhớ là tôi đã được coi như niềm hy vọng của nhà trường.

“Thế bây giờ cậu làm gì? Liệu có ngày cậu cho mọi người nói đến cậu

không?

- Này, có đúng là cậu đã tham gia và suýt tử hồi tháng Chạp không?”

Anh này bị một anh khác cười và huých khuỷu tay ngắt lời:

“Thôi đi, chẳng phải là Vanhtrax dẫn thân đến nơi nguy cho tính

mạng!”

Hiện giờ cậu làm gì? Liệu có ngày thiên hạ được nghe nói đến cậu

không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.