CẬU TÚ - Trang 145

- À, cậu muốn trở thành diễn viên!”

Đáng lý tôi phải đoán ra được. Lúc nào Lơgrăng cũng vận áo gi-lê có

ve, áo vét nhung, quần kẻ ô; lúc nào không bắt buộc phải làm ra vẻ ngơ
ngác, anh đi như tôi thấy người ta đi trên sân khấu; anh hất tóc ngược về
đàng sau.

Anh có một cái ba-toong.

Chắc hẳn anh là người độc nhất trong tất cả các trường trung học nước

Pháp! Anh có một cái ba-toong mỗi tuần thuê mất hai xu: hai xu cho người
vá giầy cũ ở trước cửa trường để họ giữ nó hộ anh trong lúc anh vào lớp.

(Anh đã dẫn tôi về nhà anh.

Gia đình anh quả là ngộ nhất, có thể thấy được – và tôi hiểu tại sao

anh lại thích sân khấu.

Nhà anh là một tấn hài kịch.

Chỉ nghe thấy những tiếng la thét, những tiếng rên rỉ và tiếng gọi Trời.

Ở đấy người ta uống mỗi ngày ba chục tách cà-phê, nó khiến mọi người ở
trong tình trạng kích thích khôn tả.

Mẹ anh và chị gái anh – hai con người rất tốt – hiện thân của lòng tận

tụy và của đức hạnh – tin ở Chúa lòng lành một cách ồn ào. Lúc nào họ
cũng kêu Chúa, khi đun nước, khi đổ bã cà-phê, khi rót cà-phê vào tách!
Một đôi khi người ta tưởng họ gọi người hầu gái. Thỉnh thoảng chính tôi
cũng bị lầm! – Ông Jăc, thêm một chút nữa! – Ôi! Hãy rót cho chúng tôi! –
Tôi không hiểu rõ người ta hỏi xin tôi một tách mà phải có lệ trong giọng
nói và mắt ngước nhìn chòng chọc trần nhà! – Hãy rót cho chúng tôi niềm
an ủi

[46]

!

- Như ở xứ Nócmăngđi ấy à? – Tôi liền đi tìm rượu mạnh! Nhưng ở

đấy là họ nói với Chúa lòng lành – và họ gạt cút rượu ra với một cử chỉ
thành kính!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.