CẬU TÚ - Trang 146

- Hãy cho chúng tôi đường? Tôi không để mắc lầm lần nữa. Một lần là

đủ rồi. – Ông Jăc, thế ông không cho chúng tôi đường à? Thế ra họ muốn
lấy đường thật.

- Hãy ban phước cho chúng tôi, ban phước cho chúng tôi. Xin, hãy

ban phước cho chúng tôi. Nói với tôi, hãy nói với Chúa?

Họ đang ở ngoài sân và trời tối nhìn không rõ lắm. Họ có vẻ đúng là

quay về phía tôi để tôi ban phước cho họ. Có nên làm cử chỉ ban phước cho
họ không? Ban phước thì làm như thế nào? – Không được đậm như lần
trước! – Thì ra họ nói về cà-phê!

Mỗi lần người hầu gái đi đâu về thì cứ như thể bà Tu sĩ đẫm máu xuất

hiện vậy – mỗi lần có ai gõ cửa thì tưởng như ma hiện về… Bao nhiêu cà-
phê người ta uống đã làm cho cân não cả nhà nhạy cảm đến tột độ; một
tiếng chuông réo, tiếng gà gáy, tiếng mèo kêu meo meo, một cái tủ kêu răng
rắc, một con bọ hung đập vào cửa kính, động một tí là một tiếng thốt lên
kêu trời, - trời mà họ trông thấy rất ít, không nhiều! Quả thật, ở đàng sau
nhà tối quá, những con người mộ đạo đến thế đáng lẽ phải ở đàng trước –
không phải ở tầng dưới cùng – hoặc ở hẳn tầng thượng cùng có cửa kính trổ
ở mái. Khi họ nói: “Chúng con kêu lên tới Người, Chúa nhìn thấu hết
thảy!” để tin rằng Chúa nhìn thấy họ ở tận trong ấy, phải cho rằng mắt
Chúa rất tinh.

Ông bố có lẽ cũng tin ở Chúa nhưng ông ít trò chuyện với Người hơn,

và không phải lúc nào ông cũng giật tay áo Chúa để nói chuyện với Người.

Cái chuyên môn của ông là chi tiền nuôi gia đình ít hết sức. Ông cho

rằng cà-phê bồi dưỡng ghê gớm và ông keo kiệt về món thịt. Ông còn cho
rằng Chúa không cần nhìn vào cách ăn vận và quả là ông bủn xỉn về mặt
quần áo.

Nhưng, về bản chất, ông cũng tốt bụng như bà vợ và cô con gái, và tôi

sống với họ như trong một gia đình mới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.