CẬU TÚ - Trang 148

Tôi làm tốt việc gì có thể làm được – anh ta cũng vậy! Anh muốn

thoát khỏi cái việc kiếm mảnh bằng ấy! Và tôi cố nhét cái món học tú tài ấy
vào đầu anh bởi lẽ tôi thạo cái món đó hơn anh – tôi vốn được nuôi nấng
trong chốn cấm cung, con giáo sư, con lừa tải thánh tích của những kỳ phát
thưởng!

Tôi trả xuất cà-phê, phần dưa của tôi như vậy. Thầy mẹ tôi không nói

gì cả, vì tôi không làm hạ giá những giờ phụ đạo bằng cách uống cà-phê và
ăn dưa.

Tiệm cà-phê Môlie.

Chúng tôi tới tiệm cà phê Môlie.

Một tiệm cà-phê nổi tiếng, tiệm cà-phê của đám thanh niên giàu có.

Tất cả những tay vong mạng của thành phố đều lui tới đấy. Những chàng
trai đang phá tan gia sản.

Tôi không biết ở xứ này có cái giống người như thế.

Tôi đã không có những lúc mất tinh thần và tuyệt vọng sâu sắc đến thế

nêu tôi biết từ trước đám người bất ổn và náo động ấy – những tay bốc rời,
những kẻ giết ngựa, những tay bao gái, những kẻ ngổ ngáo, hiếu chiến và
thách đấu.

Tôi không thể sống luôn luôn với hạng người đó – tôi không có của để

tiêu sài – nhưng ở gần họ tôi thấp hơn.

Ở đây có tấn hài kịch của cảnh bần cùng đánh bóng bằng phấn bạc,

với những trò ô uế ở dưới đáy, và có những hồi hộp của canh bạc trên thảm
xanh ban đêm.

Trong những kẻ vui cười ấy, một số đã từng có ông bố bắn vỡ sọ tự tử

sau hôm bị phá sản hoặc đêm trước ngày bị nhục! Có những kẻ bán thân
sắp bị phá sản hoặc bị nhục, trước khi có được – như cha họ - cái khí lực
của đấu tranh: bị nhục với bộ tóc vàng hung và bông hồng trên khuyết áo…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.