CẬU TÚ - Trang 151

Cái đạo luật khốn kiếp: nó đặt thẳng con người dưới gót của bố cho tới

năm hai mươi mốt tuổi!

[47]

MỘT CÔ GÁI BỊ BỎ QUÊN

Nhưng bộ mặt ngôi nhà bỗng thay đổi…

Từ ít lâu nay, thầy tôi ăn nói với tôi một cách hầu như hiền hậu.

Bức hàng rào băng giá ngăn cách Vanhtrax bố và Vanhtrax con bị chọc

thủng, và từ nay cuộc sống sẽ bớt nặng nề; tuy vẫn cứ ngu ngốc, nhưng
chẳng khó chịu và ác nghiệt đến thế.

Như vậy nghĩa là thế nào?

Tôi đã quên là hồi xưa ở quê nhà có một người rất yêu tôi, đã che chở

những ngày thơ ấu của tôi… từ khi gia đình tôi đi chỉ tin tức cho chúng tôi
có hai lần – hai lần thôi – nhưng vẫn luôn luôn nghĩ đến tôi. Cô Balăngđrô
hiền hậu!

Không hiểu do đâu thầy mẹ tôi biết tin cô bị đau yếu và bại liệt từ lâu,

không viết được, nhưng vẫn nhắc đến Jăc và cô cho mời quản lý văn khế
đến báo rằng cô muốn – khi nào chết – để lại tài sản của cô cho thằng bé
Vanhtrax.

Ông bác tôi hồi xưa cũng đã nói sẽ lập tôi làm người kế thừa. Phải

chăng những đau khổ của trẻ con làm cho người già yêu chúng?

Dù sao trong nhà người ta biết – mà không bảo tôi – bệnh tình và ý

muốn của cô Balăngđrô, và đó là lý do làm cho bây giờ người ta nương nhẹ
tôi.

Một hôm mẹ tôi gọi tôi.

“Jăc, thầy con có việc muốn nói với con đấy.”

Mẹ tôi nói thế với một giọng nghiêm trang và dẫn tôi đến buồng khách

mà các cửa sổ đều đóng. Một lá thư viền đen đặt trên bàn, thầy tôi chỉ nó và
nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.