CẬU TÚ - Trang 153

Người ta đã bảo tôi: “Mày còn vị thành niên, phải đợi nhiều năm nữa

mới được làm chủ số tiền của mày; nếu mày muốn thu xếp ổn thỏa với thầy
mày, thầy mày sẽ cho mày được tự do ngay từ ngày hôm nay, mày sẽ có thể
đi được.

- Nhưng còn vị thành niên thì con có quyền ký hay không?

- Miễn là mày viết một bức thư. Thầy mẹ tin mày. Mày sẽ không làm

sai lời hứa, thầy mẹ biết thế.”

Thầy mẹ biết thế à? – Con thì con biết rằng thầy mẹ đã thường sai lời

hứa của thầy mẹ! Tôi nhớ lại món nợ của ông Mutông… Chà! Máu tôi sôi
lên khi nghĩ tới chuyện ấy!

Thôi được, làm giấy tờ, viết bức thư mà thầy mẹ muốn, thầy mẹ muốn

con hứa gì tùy ý – và con sẽ giữ lời… Mở cửa cho con ra. Để con đi mà
không bao giờ trở về! Bây giờ đã được kế thừa rồi thì cảnh sát sẽ không bắt
con nữa. Con không còn là một đứa vô lại và một thằng lêu lổng nữa.

Câu chuyện đã thu xếp xong, bằng cách nào tôi không biết. Tôi chỉ

nhớ rằng tôi đã chép lại một bức thư theo bản nháp đã đặt dưới tay tôi.
Thầy tôi sẽ giữ số tiền kế thừa, nhưng sẽ chỉ cho tôi mỗi tháng bốn mươi
phơrăng – cộng với năm trăm phơrăng đưa gọn một lần để tôi may mặc và
thu xếp chỗ ở ở Pari.

Tôi quên; người ta còn đảm bảo cho tôi khỏi bị trưng binh với một

ngàn hoặc ngàn rưỡi.

“Bao giờ thì con có năm trăm phơrăng?

- Tám ngày nữa.”

Lâu quá!…

Tôi đặt quần áo tại hiệu thợ may được ưa chuộng.

Cốt nhất thứ bảy phải xong!

Quần áo tới đúng hẹn, cả trăm phơrăng nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.