Tôi cầm số tiền và nhìn thầy tôi. Thầy tôi hơi run run.
“Vậy mày xa thầy mà căm ghét thầy phải không?
- Không, không… Thầy thấy là con muốn khóc đấy… nhưng thầy với
con không ở với nhau được, thầy đã làm con khổ quá!…”
Vĩnh biệt! Vĩnh biệt!
Tuy vậy tôi vẫn chưa đi! Thật tình, thấy thầy tôi khóc, tôi đã mủi lòng
và tôi đã tha thứ tất cả!
Tôi đã qua buổi tối cuối cùng với thầy mẹ tôi.
“Con mua vé mời thầy mẹ đi xem kịch: thầy mẹ bằng lòng không?”
Chúng tôi đi xem kịch. Tôi dẫn thầy mẹ tôi đi khoác tay cả hai người.
Tôi tưởng hồ như chính tôi là người bố, và tôi dẫn hai người con lớn
đi, họ đã làm tôi khổ thật đấy, nhưng dù sao họ vẫn yêu tôi!