CẬU TÚ - Trang 156

Thì cô cứ lấy chồng! Cô làm vậy là phải. Tôi cảm thấy mình đã khỏi

bệnh. Nợ nần đã thanh toán xong. Cái thị hiếu của cô đã chết. Ta không nói
tới chuyện ấy nữa!

Dù sao hồi xưa tôi cũng đã được sống hạnh phúc với cô, và cô là một

cô gái tốt.

Khách sạn Jăng-Jăc Rutxô.

Tôi đã đọc Banzăc, và tôi nhớ rằng Luyxiêng đơ Ruybămprê

[48]

đã ở

phố hàng Thừng, khách sạn Jăng-Jăc Rutxô.

Hiện tôi đang ở đấy.

Một bà cụ – cái đầu nhà quê được một chiếc mũ đính băng kéo lại –

ngồi đan tít trong cùng buồng giấy.

Buồng giấy này là một căn buồng tối om, ẩm thấp, trông rất buồn. Bà

cụ nom cũng chẳng vui vẻ gì; hoàn toàn không giống với bà cụ trong tiểu
tuyết.

Tôi gợi chuyện bà và hỏi xem có còn buồng rỗi không.

Nói chuyện ư? – Bà cụ ít chuyện; tưởng như bà sợ phải phô nhà mình

với khách trọ, và ngại người ta sẽ khám phá ra một điều bí mật như trong
một vở kịch Lơgrăng đã kể tôi nghe: người ta đổ chì lỏng vào tai những
người đang ngủ rồi chặt họ ra thừng khúc đem cho lợn ăn! Tôi còn nhớ
hình như tấm màn bí mật đã bị xé toang vì có người khách đã kêu lên:
“Đàn lợn của ông mới béo chứ!” Lão chủ quán đâm luống cuống, người
khách để ý thấy, và người ta lần ra được đầu mối của tội ác.

Bà cụ chỉ cho tôi một phòng hãy còn ấm hơi người trọ trước. Giường

đệm bừa bộn, chiếc bàn đêm mở toang. Một chiếc cổ còn nhầu nát vắt trên
sàn.

“Bao nhiêu?

- Mười tám phơrăng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.