CẬU TÚ - Trang 161

Đôi ủng của tôi bong loáng và kêu lộp cộp như ủng sĩ quan; bộ quần

áo của tôi, có thể nói, rất khớp với người.

Tôi soi gương thấy một chàng trai tóc nâu, vai rộng, lưng thon, vẻ

sung sướng và tráng kiện. Tôi quen cái bộ mặt đó, cái nước da đồng đó và
cặp mắt đen đó. Đó là của một kẻ thoát ngục tên gọi Vanhtrax.

Tôi nhún nhẩy trên bộ giò như trên những thanh thép.

Tôi ngỡ mình đang nhún trên tấm ván nhảy: bắp thịt tôi thật dẻo dang,

và tôi có thể nhảy vút lên như một con báo.

Gặp người mù nào tôi cũng cho tiền; hết cả số tiền bà Pê-tray trả lại

tôi.

Tôi ưng một đám người tàn tật khác hơn, hoặc những người điếc hoặc

những người què cụt, vì ít ra họ cũng nhìn thấy bộ mặt tôi khi tôi ăn vận
đúng theo kiểu của mình, và tôi bước đi không sợ toạc quần.

Công viên Tuy-lơ-ri! – À! kìa con Lợn lòi! – Hồi còn đi học chúng tôi

đến chơi chạy đuổi ở đây.

Tôi ghét con lợn lòi bằng đá hoa ấy, mình lốm đốm đen vì mưa gió.

Hình ảnh Lơn-ban-ha, chủ trọ của tôi, với chiếc mũi đỏ, đôi má tái xanh,
hai chân vòng kiềng, dáng bộ lão giữ kho đồ thánh, trở lại trí nhớ tôi và sắp
làm hỏng cả ngày vui của tôi!…

Tôi thích đi về mạn mà hồi xưa giám thị cấm tới và là nơi có đàn bà.

Ôi chao! những chiếc váy như sóng lượn, những bộ hang nhún nhảy,

những bàn tay đeo găng dài, những chớp nhoáng da thịt trắng nõn hở ra ở
cổ yếm! Ở tỉnh lẻ, không có những bộ hang ấy, những song lượn ấy… ở
khu La-tinh cũng không!

Vậy mà suốt hồi còn trọ ở quanh điện Păng-tê-ông tôi chưa bao giờ tới

ngồi ở những ghế này cả! Hồi ấy tôi nhìn các cô gái hai mươi tuổi nhảy ở
Pra-đô; những phụ nữ dạo chơi ở đây vào tuổi ba mươi. Tôi ưa cái tuổi ba
mươi hơn, với lưng mềm mại, ngực nở căng và làn da vàng óng của họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.