CẬU TÚ - Trang 165

cái thuật luyện đan xã hội như một tay phù thủy… Mình vận quần áo theo
cái vở ấy đấy!”

Anh ta nói đúng, chàng đóng kịch ấy!

Hôm qua trong lúc đi dạo, tôi nhớ lại cuộc thất bại ấy hai ba lần –

nhưng tôi đã xua kỷ niệm đó đi, tôi quát lên với nó: “Cút khỏi ánh mặt trời
của tao!”

Phải chăng tôi đã nói một điều ngu xuẩn? Phải chăng kỷ niệm đó sẽ

luôn luôn trở lại ném bong đen đãm máu lên con đường tôi đi? Hiện giờ nó
đã làm tối cả hiệu ăn này!

Chúng tôi xưa nay vẫn ăn to nói lớn, giờ đây chúng tôi đang thầm

thì!…

Tôi đã không nghĩ tới chuyện ấy nữa, tôi đã không biết gì cả. Tôi đi

ngay hôm sau trận chiến đấu, mới chỉ nhìn thấy lính tráng, tấn bi kịch,
máu! Tôi đã không ngửi mùi bùn nhơ, tôi đã không cảm thấy con mắt mật
thám đằng sau lưng.

Hồi đảo chính, cảnh sát đeo kiếm và đâm chém. Giữa ban ngày; bây

giờ thì khác.

Người ta không thể nói được, người ta không thể ngậm miệng được…

Lời nói bay ra là bị tóm liền… cử chỉ và im lặng thì bị dò xét… Ôi chao!
lời cảm thấy sỉ nhục, như một con chấy đang bò lên sọ! Những cảm giác
hôm qua, những hy vọng ngày mai, tất cả nhất đán bị tàn lụi, gạch bẩn…

Đáng thương!

Miệng mọi người ngậm lại như máy, mắt chúng tôi hạ xuống, nét mặt

chúng tôi cố lừa dối – vì một kẻ diện mạo khả nghi vừa vào và tới ngồi
trong góc kia…

Lơgrăng làm hiệu cho tôi, và chúng tôi buộc phải đóng kịch, như ở

nhà trường người ta kêu: Vétxơ! khi ngỡ giám thị tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.