CẬU TÚ - Trang 167

- Được, nếu cậu giầu!

- Tớ thết rượu “pha” được không?

- Thôi, thôi”, họ nói giọng mệt mỏi, vẻ mặt thờ ơ, và chúng tôi đi ra.

Lúc vào hiệu ăn này thì tôi vui vẻ và hớn hở. Lúc ra, tôi thất vọng.

Buổi gặp nhau một tiếng đồng hồ ấy chỉ cho tôi thấy rằng tôi sẽ phải

tìm niềm vui, miếng bánh, nghề nghiệp, vinh quang trong cống rãnh nào!…

- Các cậu này! Tôi cho rằng chẳng thà chúng mình chết vào hồi Đảo

chính…

Với tình hình như thế, tôi đã không có thì giờ nói chuyện riêng với ai,

và tôi đã không gặp những bạn thân.

Tại sao Rơnun và Rốc lại không có mặt ở đó?

- Rơnun đâu? Hiện nó làm gì?

- Nó vào Bộ giáo dục làm chân ngoại ngạch.

- Hiện nó ở đâu?

- Vẫn ở phố Trường-Thuốc nhưng không ở số nhà 39 nữa: về mạn trên,

gần nhà Sarie ấy.

Tôi đến đấy.

Bà gác cổng đón tiếp tôi không tốt – tựa hồ như bà tưởng tôi cũng bọn

ấy.

“Ở gác năm”.

Tôi đến vào buổi tối, nghĩ rằng lúc ấy Rơnun đã ở Sở về.

Quả nhiên anh ta có nhà, vận áo rơđanhgôt, anh không khoác áo ngủ

nữa.

Nhưng chán nản đến chết!… Anh có vẻ mệt mỏi và rầu rĩ làm sao!

Chiếc áo ngủ không làm anh già đến thế. Vậy do đâu mà mặt anh xám đi,
con mắt trũng xuống?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.