CẬU TÚ - Trang 169

cộc vào tất cả các tủ. Anh biết rằng nếu có người núp ở trong tiếng gõ sẽ
đục hơn.

Rốc bộc lộ với tôi – trong phạm vi có thể - không nhiều lắm – Sau

này, anh sẽ nói hết với tôi, ngay khi anh được “đoàn trưởng” cho phép
truyền cho tôi khẩu lệnh.

Vì có anh đảm bảo cho tôi, nên cũng không lâu. Quân cảnh sát chắc đã

biết tin cậu về rồi!”

Vì quá cẩn thận, anh lại nhìn khoảng giữa tường và ngõ phố, và mở

hẳn cái tủ mà anh có ý ngờ.

Chẳng có ai.

Mặc kệ! Anh vẫn rón rén trên đầu ngón chân để tiễn tôi ra cửa và tôi

trở về nhà thất vọng.

Tôi tì tay vào cửa sổ trong im lặng của buổi tối, và tôi suy nghĩ về

những điều tai nghe mắt thấy từ hai hôm nay!

Ôi chao! tuổi trẻ, tuổi trẻ của ta ơi! Ta đã giải phóng mày khỏi ách

người cha, và đã đưa mày, hãnh diện và kiên quyết, vào cuộc chiến đấu!

Nhưng không còn chiến đầu; chỉ có mùi vị của cuộc đời nô lệ, và

những người có giọng nói to vang nay phải ngậm miệng

[57]

. Thật đến phải tự

bắn vỡ sọ, nếu không có đủ can đảm làm một thằng hèn!

Khi đóng cửa buồng tôi thét lên một tiếng mà tôi đã ghim lại trong

cuống họng ở các tiệm cà-phê, tại nhà các bạn, suốt dọc đường đầy những
cảnh sát và lính tráng: nghe tiếng kêu ấy, chắc ở buồng bên người ta phải tự
hỏi không biết ở đâu đấy có lợn lòi bị chó ăn thịt!

Chà! Ở nhà trường họ nói rằng đám trẻ con Xpactơ để cho cáo cắn vào

bụng! Tôi cảm thấy như tim bị cắn xé, và như dân Xpactơ, tôi lại không
được nói gì cả hay sao?

Tôi không được nói gì cả hay sao?… trong bao nhiêu tuần, bao nhiêu

tháng, bao nhiêu năm?…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.