CẬU TÚ - Trang 166

Tôi cảm thấy còn khổ hơn khi vận những bộ quần áo lố lăng, khi mẹ

tôi làm người ta cười tôi, khi thầy tôi đánh tôi trước đám đông nhà trường!
Bấy giờ tôi có thể làm bộ ngông nghênh, ở đây tôi phải đóng vai thằng hèn!

“Cậu nói đúng, Lơgrăng ạ. Hãy tìm cho tớ, như cho cậu, một chiếc mũ

xụp xuống tận mắt, một chiếc áo khoác ẩn sĩ, một cái hang phù thủy!

- Nói khẽ, nói khẽ chứ?”

Vừa hay anh bồi nháy mắt về phía bộ mặt khả nghi nọ để làm hiệu cho

chúng tôi biết hắn đang nghe ngóng, và tất cả mọi người đều nói: “Khẽ
chứ, khẽ chứ!”

Những người bạn khác kia rồi!

Nhưng họ không còn những bộ mặt, ánh mắt và cử chỉ như lần cuối

cùng tôi gặp họ!…

Họ cũng vậy, tay đút vào tay áo, chân kéo lê, môi chảy sệ…

Họ thấy tôi làm ầm ĩ quá, thật sự họ thấy như thế. Họ bắt tay nồng

nhiệt, nhưng chuyện trò thì nguội lạnh.

Họ lấy đầu gối hích tôi dưới gầm bàn.

Có phải mối hằn học về chuyện cũ, về những xích mích giữa chúng tôi

hồi tháng Chạp, nó trở lại bất kể thế nào, và nó đã đào giữa chúng tôi một
hố sâu? Có lẽ đã có những lời lẽ không sao gỡ lại được, ngay cả những lời
thốt ra dưới đạn đại bác!…

Không! đúng là cái tháng Chạp đè nặng lên chúng tôi, chứ chẳng phải

vì nhớ lại những lời tôi nói trong giờ phút tuyệt vọng ấy: chính là mối lo sợ
vì những lời tôi có thể thốt ra trong cái hoàn cảnh dò xét và khủng bố mà
tháng Chạp đã tạo nên.

Tên có bộ mặt khả nghi vẫn nhìn về phía chúng tôi.

Chúng tôi đã ăn như vậy, trong cái thế giữ mình!

Tôi rút tiền ra.

- “Để tớ trả, các cậu nhé?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.