CẬU TÚ - Trang 177

thấy hình như có những nơi người ta luyến tiếc như luyến tiếc một người
thân. Con người mình như mất một cái gì – một mảnh đời đã tàn và để lại
đêm tối trong tâm hồn.

Tôi cảm thấy lạc lõng như có một tai họa gì đã xảy ra ở đó. Tôi thiếu

bức tường để tựa, thanh gỗ ngang chiếc ghế, tấm khăn giải bàn, tôi thiếu cái
bắt tay suốt lượt quanh mình, nụ cười của bà chủ, và cái chào nửa chừng
của anh bồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.