CẬU TÚ - Trang 180

chuyện. Còn thừa những năm phân, thế là đủ cho tôi rồi!…

“Tôi sẽ không đi lại được, tôi vừa nói vừa cười.

- À! nếu anh muốn đi lại thì thôi, miễn nói chuyện!”

Ông ta không muốn đánh lừa tôi. Nếu tôi muốn đi lại trong buồng thì

ông khuyên tôi đừng thuê căn phòng này.

Tôi gãi đầu để suy nghĩ. – mà cũng vì nó hãy còn đau. – và tôi quyết

định.

- “Ông bảo chín phơrăng à? Tám thôi.

- Tám phơrăng rưỡi, đấy là lời nói cuối cùng.

- Thôi đây, một phơrăng đặt trước, để đi lấy hòm của tôi.”

(Căn phòng nhỏ bé, nhưng phố lại ở vào trung tâm, rất trung tâm. Tôi

thường nghe nói: nên cố hết sức ở vào chỗ trung tâm. Như thế tốt hơn.

Bấy lâu tôi sống tự do, chẳng chịu nghe ai. Tôi nghĩ cần phải bơn bớt

đi, và sống như mọi người. Khi đã rớ được một chỗ ở trung tâm thì đừng
buông ra nữa.

Lạy Chúa, đối với những công việc tôi làm thì không nhất thiết phải ở

trung tâm và phải có phố Noa-yê ở trước mặt, phố Huy-set bên trái và phố
Pac-sơ-mi-nơ-ri bên phải! Tôi không thấy ngay được cái lợi lớn. Là vì tôi
cũng còn là một kẻ hoài nghi, tôi còn bị chi phối bởi những thói quen sống
lang thang. Căn phòng này sẽ siết chặt nó lại! Nhất định là tôi không thể
tìm được chỗ nào hơn.)

Trước khi đi, tôi còn đứng dưới chân cầu thang nói chuyện thêm một

phút nữa với ông bán cá rán, ông ta tán thưởng quyết định của tôi.

“Tôi chắc anh sẽ thấy dễ chịu, ông nói; và tôi… nếu một tối nào đó…

tôi cũng đã qua thời còn trẻ, tôi hiểu; nếu một tối nào đó… (ông nháy mắt
và hích tôi một cái) nếu một tối nào đó có chuyện tình ái xen vào… thì,
miễn là nhà tôi đừng nghe thấy, còn tôi thì tôi sẽ nhắm mắt…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.