CẬU TÚ - Trang 183

- Anh thích đầu cá, anh bảo tôi thế mà?

Tôi đã làm họ tưởng mình thích đầu cá, để được ăn chịu. Tôi không

dám mua chịu một dĩa cá rán với những con cá ý như người ta đã câu được,
có cả đầu, mình và đuôi. Đó là cá của những người trả tiền ngay. Đó là các
của những kẻ khá giả!

Tôi đã nói:

“Khi nào có đầu cá ông để cho tôi, tôi thích đầu cá nhất.”

Vậy mà hôm nọ, tôi đã bị một bữa sợ. Có một người vẻ mặt như mật

thám ngồi trong cửa hàng. Người ta gọi tôi trước mặt hắn là người đòi
những đầu
, như thế cũng đủ để làm tôi bị bắt.

Lơgrăng nay ở đâu?

Cứ nghe người ta nói thì hiện anh đang sống trong xã hội thượng lưu.

Có người ở Năngtơ mang đến cho anh, do mẹ anh gửi, một chiếc hòm ních
đầy những bít tất, với một bộ com-lê

[62]

mốt đặc biệt, và một chiếc mũ phớt

mềm mới toanh!

Người ta nói!… Biết bao nhiêu lời đồn đại.

Một bộ com-lê, một mũ mềm mới toanh!

Người ta còn nói có năm liv-rơ

[63]

bơ mặn, anh ta nên đem đến cho tôi

một ít trước khi đi vào xã hội thượng lưu! Người ta giao du với giới thượng
lưu, người ta phô vẻ duyên dáng của mình, người ta ăn mặc lịch sự, và
người ta mặc bạn bè sống một mình trong hõm tường của họ.

Tôi không làm gì Lơgrăng để anh phải giấu bơ đi. Mà anh thừa biết

một nửa góc cân sẽ giúp ích cho tôi.

Tôi trải qua những ngày rất dài và những đêm rất ngắn – quả là ngắn

về phía chân – Năm phân thừa thật chẳng nhiều gì lắm!… Thật là tẻ ngắt,
gần như nhục nhã mà phải sống như có sung, bụng thì rỗng… Nó kêu lên,
cái dạ dày, ruột thì ùng ục! Và bởi căn buồng nhỏ xíu, nó làm anh điếc tai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.