CẬU TÚ - Trang 184

Tôi vẫn chỉ có cái ngón quen thuộc là cá của nhà dưới. Nó bắt đầu làm

tôi phát kinh! Tôi đã có nghị lực hỏi lấy những khúc đuôi – không phải lúc
nào cũng khúc đầu! Người ta cho tôi những khúc đuôi… thì vẫn là món ấy;
tôi ngỡ như ăn nến tẩm bột. Tôi chắc rằng với một cái bấc thì một con cá ấy
thắp sáng được suốt đêm.

Ai đấy?

Tôi ngủ, hai chân giơ lên trời! Tôi đã chế ra một dụng cụ nhỏ - như

người ta thường mắc ở các bệnh viện để người ốm treo tay vào đó. Tôi thì
tôi không treo tay, mà là treo chân.

Tôi làm một bản đu nhỏ cho hai chân – như vậy đỡ mỏi rất nhiều.

Tôi ngủ, hai chân giơ lên trời…

Và đứa con hoang trở lại (Kinh thánh câu II).

Có người gõ cửa buồng tôi – người đó ẩy cửa vào – Lơgrăng! Tôi

không nhúc nhích! Một người đã nhận được từ quê gửi ra hai tá bít-tất –
một bộ com-lê – một chiếc -mũ mềm – mới toanh – năm liv-rơ bơ mặn –
mà mất mặt suốt một tháng ròng không thấy tăm hơi!… Tôi-không-nhúc-
nhích!

Để tự hắn hiểu như vậy nghĩa là thế nào; hắn có mếch lòng cũng mặc.

Nhưng Lơgrăng không vận quần áo mới, anh ta thật là xơ xác.

Phải tha thứ hết cho người nào đã đau khổ.

Lơgrăng đã không lao vào tay tôi – không có chỗ, trần thấp quá. – Tôi

chẳng đòi hỏi thế. – Vô số lý do! – Anh không lao vào tay tôi, nhưng anh
đã kể hết; anh đã thổ lộ ruột gan với tôi!…

Câu chuyện của Lơgrăng thật là thảm hại! Chính vì một mối tình tầm

phơ mà anh khốn khổ.

Lơgrăng yêu mà chẳng nói với ai. Nhận được các thức ở nhà gửi ra,

anh đem tới gia đình người quen của anh, họ đã lấy bơ, quần áo, mũ, bít-tất
của anh, rồi tống cổ anh ra đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.