CẬU TÚ - Trang 221

“Tôi chẳng thấy ai cả, anh bạn ạ, mà tôi lại hứa tối nay gửi người đến!

(Nghỉ một lát). Này anh, anh có muốn tới không? Nếu là ông bố tiếp thì
ông ta chẳng đếm xỉa gì đến chuyện có lịch sự hay không. Có cơ anh sẽ gặp
ông bố đấy… Anh thấy thế nào?

- Tôi sợ không được tử tế lắm và không có mẽ người…

- Nếu ông bố tiếp anh thì anh có thể được đấy, tôi nói thật mà. Ông ta

lại còn thích hạng người tầm thường nữa kia! Thôi, đồng ý chứ? Anh đến
đấy nhé?…”

Tôi lúng búng một chút, và cuối cùng tôi nhận.

Như vậy là tự nhận mình không có mẽ người, nhưng có thể kiếm được

vài xu, và tôi có thể đóng vai thằng què vì ba mươi phơrăng một tháng.

Phải ăn vận tử tế để tới đó.

Dù ông bố không đòi hỏi phải sang trọng, tôi vẫn không thể để quần

áo thế này mà tới đó được - Quần thì có hai mắt ở hàng đít, áo thì óng ánh
như bằng tôn, giày thì như mõm cá chết!

Tôi có chiếc áo đen cũ! - Chỉ cần bôi tí mực lên trên núm cúc là được.

Tôi đi đi lại lại trong buồng, mặc áo mà cởi truồng.

Nhìn thử trong gương xem sao!…

Quả là chưa ổn.

Phải đi mượn quần áo, như một kẻ bị đắm tàu.

Thật là gay go!

Tôi chạy đến một người bạn cũ ở Năngtơ tên là Tect’ru, sinh viên

trường thuốc:

“Mày có quần không?

Đây, có một cái!… Nhìn này!”

Anh cho tôi sờ vào vải quần ở chỗ đùi.

“Mày cho tao mượn khoảng hai tiếng đồng hồ được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.