CẬU TÚ - Trang 222

- Thế còn tao!…

- Mày không còn quần khác à?

- Tao có chiếc quần cũ. Nếu mày dùng được…”

Có thể dùng được, sau khi sửa sang nó như một căn nhà dột nát!…

Téct’ru tự nhận giúp tôi ăn vận với tất cả vẻ ân cần của một người mẹ.

Anh đứng đằng sau tôi. Thái độ của anh làm tôi toát mồ hôi lựng. Tôi

thấy anh gãi trán, tôi thấy anh hí hoáy ở chỗ đũng quần… Tôi hỏi thăm tình
hình ra sao!

Tect’ru không dám khẳng định gì. Tuy nhiên anh vẫn không làm tôi

nản lòng.

Anh tiếp tục nghiên cứu và sửa sang, anh xoay quanh ngắm nghía, mắt

rình mò, đanh ghim cắn ở răng.

Cuối cùng anh tuyên bố là ổn - nhưng phải có áo dài để che những chỗ

sửa sang.

Anh không có áo dài.

Anh đã góp chiếc quần. - Để một cậu khác góp áo ba-đờ-xuy!

- Ơđen có lẽ có áo cho cậu mượn!

Tới nhà Ơđen.

Ơđen làm khó dễ, anh đã từng cho mượn những chiếc áo choàng rồi

người ta không trả hoặc trả thì bị vấy bẩn và xô chỉ - với những que diêm
lọt vào trong lần lót và một mùi là lạ ở dạ.

- Tuy nhiên, nếu cậu cần!

- Cám ơn, sẽ có đền bù!

Tôi vận thử chiếc áo anh lấy ở trong tủ ra.

Tôi nghe thấy bục khẽ một tiếng! Tôi không nói gì cả… Tôi cảm thấy

Ơđen sẽ giật lại chiếc áo choàng ngay lập tức nếu tôi nói đến tiếng bục ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.