CẬU TÚ - Trang 224

Lại khẽ gật đầu làm hiệu và một tiếng “thưa ông vâng” rất khô khan.

Nếu nôi nói, người sẽ phình ra - khi nói bao giờ người ta cũng phình ra một
chút. Nếu chiếc áo choàng bục ra, ông Jôli sẽ trông thấy cái ông không ngờ
tới.

Ông tiếp tục nói một mình.

- Thưa ông, tôi muốn. - Nhưng xin ông hãy ngồi xuống đã, tôi cần

trình bày ông rõ ý định của tôi…

Tôi ngồi gượng nhẹ! Vẫn còn mạnh quá! Một chiếc đanh ghim bật ra

ở đàng sau.

Ông trình bày với tôi kế hoạch của ông.

“Một số bà mẹ chăm lo việc giáo dục của con cái tới mức dũng cảm.

Các bà tiếc rằng mình không biết từ ngữ để dõi bài vở của nhà trường. Tôi
mới nghĩ mở một lớp trong đó một thanh niên thượng lưu - quen với phong
cách lịch sự - sẽ dạy các bà, một cách nhã nhặn học tiếng la-tinh và cả tiếng
hy-lạp nữa. Tôi biết trước việc này rồi sẽ ra thế nào, chắc ông cũng rõ,
nhưng đây là một ý kiến có thể làm các bà mẹ yêu con thích thú trong một
thời gian.”

Máu chảy ở chỗ đanh ghim, có thể tôi đã làm đỏ cả chiếc ghế bành…

Tuy vậy tôi vẫn cần phải trả lời thế nào đó!…

“Cố nhiên…”

Tôi ngừng lại, chiếc đanh ghim đã xoay ngang - thật là kinh khủng!

Tôi ngọ ngoạy đầu là cái duy nhất tôi còn có thể ngọ ngoạy mà không nguy
hiểm mấy.

“Như vậy! Ông ạ, để ông suy nghĩ… Tôi thấy ông có vẻ thận trọng

trong lời nói và cử chỉ… chính là điều tôi thích. Chúng ta có thể thỏa thuận
được… Cứ mười phơrăng mỗi bài hai tiếng. Ngày giờ thì để các bà sẽ định
lấy. Nhưng có lẽ ông có những ngày mắc bận chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.