CẬU TÚ - Trang 225

Tôi định nói “vâng” để làm khó dễ, nhưng yết hầu đau quá và tôi đang

cần ngọ ngoạy đầu theo chiều ngang để đỡ bị ngạt thở vì chiếc cổ cồn bằng
giấy: tôi liền ngọ ngoạy đầu theo chiều ngang - như thế có nghĩa là “không”
trong tất cả mọi loại tuồng câm.

“Được, tốt lắm! Đề nghị ông trở lại đây hoặc viết thư cho tôi.”

Ông ta đứng dậy. Tôi chỉ còn ra về thôi!

Khi đứng tôi đã đau hơn.

Tôi đi giật lùi ra cửa.

Hôm sau, Bulima tới nhà tôi.

“Anh có biết là rốt cuộc ông Jôli rất thích anh không? Ông ta thấy anh

lịch sự lắm!… - hơi cứng một chút! - phong cách rất Ănglê - không rỉ
răng… không như trên con ngựa sóc… cử chỉ hơi cộc lốc… - nhưng theo
ông ta nói thì ông ta chẳng ghét cái vẻ lạnh lùng ấy.

Tóm lại, anh bạn thân mến ạ, nếu anh muốn thì công việc coi như

xong xuôi. Nhưng nói cho tôi biết anh tới đó như thế nào!

- Hề! Hề! Tiên sinh Bulima, anh giới thiệu tôi đến như chuyện bất đắc

dĩ… Anh thấy đấy, họ sành cái môn sang trọng hơn anh… Và không biết
tôi còn lịch sự đến thế nào nếu không có những chiếc đanh ghim!

- Đanh ghim nào?

- Đừng hỏi nữa! Không thì tôi sẽ cho anh xem một cảnh tượng kinh

khủng - tôi phác ra (nửa chừng) một cử chỉ làm anh ta kinh dị.”

“Ông trở lại đây hoặc viết thư cho tôi, cái ông thấy tôi có vẻ cứng

ngắc kiểu Ăng-lê ấy đã nói với tôi như vậy.

Tôi viết thư - Tôi chưa thể xuất hiện được. Về mặt quần áo sang trọng,

tôi vẫn chỉ có mỗi chiếc quần của Tect’ru và chiếc áo choàng của Ơđen,
nếu như họ còn muốn cho tôi mượn. Tôi có những thức đó - và những chiếc
đanh ghim…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.