CẬU TÚ - Trang 226

Rất có thể nếu ngồi trên mũi đanh ghim tôi vẫn có vẻ lịch sự, nhưng

tôi ưng có vẻ tầm thường hơn và không bị đau như tôi đã đau. Chỗ đanh
ghim đâm đến nay vẫn còn buốt!

Ông Jôli cho biết tôi sẽ khai mạc lớp học ngày thứ hai sau.

Thứ hai nào cũng phải vật lộn ghê gớm làm sao!

Ngay từ thứ sáu, tôi đã thấy lo rồi, và tôi run lên sợ mình không đến

được!

Tôi đi mượn quần áo tử tế ở nhà người này, người nọ.

Tôi giao du với những kẻ không có học thức như tôi, cũng không cùng

nòi giống, nhưng to lớn và tầm thước bằng tôi. Bây giờ thì phải to lớn bằng
tôi, có vòng thắt lưng bằng tôi, mới trở thành bạn thân của tôi được.

- Cậu nghĩ về người ấy thế nào? Một đôi khi người ta hỏi tôi.

- Người ấy à? - Liệu tôi có mặc vừa quần của hắn không?

Tôi vốn xét nét về tư tưởng đến thế, tôi, con người thuần túy, giờ tôi

vận những bộ quần áo vẽ màu sắc thuộc những sắc thái kỳ quặc, điều đó
không sao, nhưng rất khác nhau về phương diện tư tưởng nữa! - ấy mới là
điều nghiêm trọng!

Quần áo của bọn cộng hòa ôn hoà, mà tôi đã đem xử bắn nếu tôi đã

thắng, nhưng bây giờ chúng lại nắm được tôi ở chỗ đó: chúng nắm được tôi
bằng ve áo choàng hoặc bằng đũng quần của chúng.

Dù sao tôi vẫn cố gắng ăn vận được khá tươm tất, vì tôi đã cài cúc áo

thật cao lên - vốn dĩ người tôi mềm mại, tôi có thể co người lại trong hai
tiếng đồng hồ và nhịn không thở nhiều, như khi tôi muốn chữa nấc.

Nhưng quả thật là gay go, tôi phải giữ mình rất cẩn thận!

Người ta không ưa tính nết của tôi. “Con người kỳ quặc, bản chất ít

cởi mở đến thế, cài cúc quá kín đáo.” Đấy là những tiếng xì xào đang lan
đi. Nhưng tôi không thể cởi mở được, cũng không thể cởi khuy áo được!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.