CẬU TÚ - Trang 229

Vợ chồng ông Cômông thốt lên một tiếng kêu, tưởng chừng như trút

được một gánh nặng.

- Vậy là ông nói một áo jakét

[69]

! Chúng tôi cũng nghĩ thế… áo

rơđanhgốt thì chỉ thích hợp với những người làm bàn giấy và các cụ già,
còn đối với một thanh niên như ông!… Ông cần cái thứ như thế kia kia…

Họ chỉ cho tôi xem một chiếc áo vắt ở ghế và trông kiểu lịch sự! Cúc

nhạt màu, lót bằng lụa màu hạt dẻ, sắc xám, một màu xám dịu và tươi như
mọt thép…

Người ta đưa cho tôi chọn.

Da sờ mịn làm sao! Tôi tưởng như mình đang vuốt ve và đếm giấy

bạc.

Tôi đóng vai chàng lõi đời, tôi nhấp nháy con mắt làm ra vẻ sành sỏi.

Cuối cùng, tôi chọn một loại vải rất sẫm màu, tôi ghét màu sẫm,

nhưng tôi cho rằng như vậy có vẻ đứng đắn hơn và chọn những màu buồn
bã thì tỏ ra có nhiều đảm bảo về khả năng thanh toán hơn. Tôi đã tiếc là đã
không đeo kính biếc.

“Thế này, nhất định là ông muốn vào Viện hàn lâm rồi! Ông Cômông

vừa nói vừa mỉm cười tế nhị. Nhưng vận thứ vải này thì phải tuổi trạc tứ
tuần! Khác gì đo cho ông một cái áo quan!”

Tôi lầm mất rồi: “Vanhtrax, mày lầm rồi! Mày đến tong bộ cánh mất!”

(Tôi lao vào thứ lòe loẹt và chọn một loại vải chói mắt! Tôi chọn thứ

vải ấy như những con chó làm xiếc dùng răng cắn một quân trong cỗ bài
bày trên mặt đất, đuôi gắp vào giữa hai đùi, mắt liếc về phía ông chủ xem
ông có hài lòng không. Tôi giống con Munitô

[70]

, một con Munitô ở đường

phố, biết là sẽ khốn đến thân nếu nhặt quân chín “rô” chứ không nhặt quân
đầm “tép”. Nếu tôi lầm một lần nữa, tôi cũng sẽ bị khốn như thế. Ông
Cômông nhìn thứ vải tôi chọn. Ông sẽ nói gì? Phải, phải! - nhưng thứ này
cổ rồi. Bà vợ ông liếc mắt rồi cũng nói: cổ rồi. Tôi cũng làm theo họ và nói:
cổ rồi. Tôi không hiểu - tôi không biết đấy là một danh từ hay động từ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.