CẬU TÚ - Trang 231

Tuy nhiên rồi vẫn phải cho ông ta biết hiện tôi ở đâu. Quần áo may

xong, tôi không thể bọ vải lót đem đi, như kiểu đem trả đồ gia công, đi
còng lưng xuống như một thợ may. Ông ta chưa hỏi địa chỉ của tôi. Lúc này
ông mới chỉ hỏi thói quen của tôi về may quần.

Tôi không có thói quen riêng nào cả. Trước kia tôi có thói quen của

mẹ tôi; sau này tôi có thói quen mua quần may sẵn.)

“Về quần, ông thích may đũng thế nào?

Phải cùng màu!… Ôi chao! Phải cùng màu! Gần đây những chiếc

quần của tôi màu ở đũng khác xa với màu ở bụng, ở ống quần!… Phải cùng
màu! Tôi sẽ quỳ xuống xin cho nó được cùng màu!

Nhưng tiết kêu đó suýt buột khỏi miệng tôi, như một chiếc quần khá

rộng đã có lần tôi suýt để tụt xuống tại một nhà kia, vì đang nói chuyện
hăng tôi đã quên không đưa tay ra đàng sau giữ nó lại.

“Ông không nói gì về đũng quần à?

- À! Phải!?

Tôi làm ra vẻ người đang nghĩ ngợi tận đâu đâu. Tôi lắc đầu mệt mỏi..

Ông Cômông gặng:

“Ông có thích bó… vòng khóa cao?… hay vòng khóa thấp?…”

Tôi muốn vòng khóa đúng ngang bụng. Khi nào không có gì ăn, tôi sẽ

xiết chặt thêm một nấc, hai nấc!…

“Vòng khóa ngang rốn, ông Cômông ạ.”

Sang chuyện áo jakét.

“- Áo jakét của ông thường thường hình thế nào?”

Nói chung hình cái bị: một mảnh giấy báo bọc quanh một xương đùi

cừu, một mảnh tã cuốn quanh một bó gậy - cho đến nay áo bađờxuy của tôi
hình thù như thế; nhưng tôi trả lời ông Cômông:

“Tôi không bao giờ để ý tới kiểu áo của tôi (với một nụ cười nghiêm

trang và lắc đầu). - Vì tôi sống bằng lao động trí óc!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.