CẬU TÚ - Trang 230

Nhưng tôi không muốn tỏ vẻ dốt, mà cũng không muốn trái ý họ. Có lẽ thứ
này hơi cổ quá rồi, họ nhắc lại. Ông thấy thế à? Tôi nói “ông thấy thế à”
như một người đã tỏ ra táo bạo và không lấy thế làm xấu hổ, một người có
ý kiến riêng, có sở thích, có can trường. Cuối cùng tôi chọn một thứ vải
không cổ mà tôi không thích, nhưng bà Cômông lại có vẻ thích. Chính tôi
ngại bà Cômông. Về khoản mua chịu, tôi thấy bao giờ cũng phải xem vẻ
mặt của bà vợ trước. Loại vải này bà ta thích - hoặc giả còn một mảnh mà
bà muốn tống đi. Bà đính một chiếc đanh ghim lên mẫu hàng. Vậy là xong,
tôi sẽ có chiếc jakét ấy.

- Quần với gilê cũng như thế phải không?

- Đúng thế.

- Bây giờ tới áo bađờxuy! Tôi sợ lại bị “hố” với áo bađờxuy.)

Tôi từ chối không xem các mẫu hàng, tôi tuyên bố là mình không biết

gì về mục ấy cả; tôi viện lẽ, như một người mệt mỏi, là mình chuyên sống ở
trong nhà.

- Tôi sống trong sách vở, tôi không mấy khi rời khỏi sách vở. Ông

chọn dùm tôi được không?

- Chúng tôi không bao giờ làm như vậy cả. Khách hàng về sau ắt sẽ

không hài lòng…

- Tôi hiểu… nhưng nói thật mà… thói quen hay suy nghĩ… Thế đấy,

hiện lúc này tôi đang nghĩ tới một phong tục La-mã…

“Vâng, những người làm việc bằng trí óc! Tôi biết.”

Vợ chồng ông Cômông có vẻ thương hại cho bộ óc của tôi, và quyết

định làm một việc ngoại lệ cho tôi. Họ chọn cho tôi một chiếc bađờxuy.

(- Ông sẽ đến thử áo. Hay đem tới nhà ông?

Tới nhà tôi! Nhưng ở nhà tôi thì không có cách nào thử áo được! Phải

ra ngoài cầu thang để xỏ bít-tất chứ ở trong nahf thì sẽ bị đụng đầu.

- Không, không, tôi sẽ đến. Để khỏi phiền ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.