CẬU TÚ - Trang 233

viên; tôi cảm thấy cần nói thêm, cần phát triển tư tưởng của tôi thêm đôi
chút và tôi nhắc lại, vẻ hơi bốc:

“Tôi rất thích nghệ thuật!”

Tôi đã có quần áo…

Người ta còn tìm thêm cho tôi một ông hàng mũ và một người thợ

giầy nữa. Cứ mỗi lần đặt hàng thêm, tôi lại rùng mình.

Tôi ngần ngừ không muốn mang công mắc nợ, nhưng các bạn cứ đẩy

tôi vào chỗ đó.

“Bây giờ mày sống vất vưởng với khả năng của mày; khi nào mày đủ

quần áo để có thể đến được tất cả mọi nơi, mày sẽ kiếm thừa tiền để trả nợ,
và hơn nữa!”

Thế là tôi buông trôi, hơn nữa tôi rất nóng lòng được vận đồ da mịn và

đi giầy da dê.

Ở nhà ông hàng giầy người ta khen chân tôi. Hình như chân tôi cũng

không đến nỗi xấu xí lắm - trước đây tôi không hề biết.

Xưa nay tôi toàn xỏ bít tất của mẹ tôi, hoặc vớ gì xỏ nấy - sáu xu một

đôi - bao giờ cũng phải gấp đầu bít-tất xuống dưới ngón chân hoặc gấp gót
bít-tất lại như gấp khăn mặt, điều đó làm cho nhiều lần ở Ôđêông tôi đã bị
mắng là thiếu can đảm, vì, sau khi đi hàng một trăm hăm bảy vòng tôi kêu
là không đi được nữa.

Người ta mắng người khác là thiếu can đảm! Người ta không biết bít-

tất của họ như thế nào, bàn tay người mẹ có mạng chồng mạng đụp kiến
bít-tất mọc u bay sưng bườu ở trong giầy không!

May thay, quần áo lót của tôi thì bao giờ cũng sạch sẽ! Tôi gửi quần

áo về cho mẹ tôi giặt, khâu vá xong gửi lại cho tôi. Không mất tiền chuyên
chở, nhà có ông Truytsê và ông Ăngđrê ở Sở vận tải; nhưng quần áo lót ấy
bao giờ cũng giống như da anh lính cựu, vá chằng và chịt và khâu vụng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.