CẬU TÚ - Trang 235

Tôi thoát khỏi cuộc sống thô kệch ấy được ít lâu khi từ Năngtơ trở lại

đây, nhưng ngay hôm sau sự tự do của tôi đã bị hoen ố vì cảnh tượng ghê
tởm của bọn mật thám Đế chế và sự o ép của công chúng - bây giờ trái tim
và lỗ mũi đã quen với cảnh ấy rồi, người ta không còn ngửi thấy mùi hô
hám đã thở hít bao nhiêu năm: thính giác đã quy thuận!

(Tôi bị nỗi đau đớn tới bóp nghẹn họng, như nỗi đau sau ngày tháng

chạp lúc tôi vận bộ quần áo mới đầu tiên. Tôi vênh váo trong bộ quần áo và
vươn thẳng người trên gót giầy cao. Tôi cứ để nguyên mũ trên đầu… như
một tay đại quí tộc Tây-ban-nha.)

Tôi lại cảm thấy tự hào và tự do!

Tôi không còn thót bụng cũng như thu móng lại, tôi không lê chân

nữa, tôi không còn ăn nói dè dặt, tôi không nuốt giận hoặc nhịn cười nữa.
Tôi không còn bước đi dưới mái Ôđêông như đám tù cầm cố nối đuôi nhau
đi dạo
trong đáy những nhà giam bi thảm.

(Lần đầu tiên, tôi đi giữa đường phố với nguy cơ bị xe chẹt, tôi cứ đi.

Tôi sẽ chẳng gây cho mình thói quen đó, nó rầy rà lắm, nhưng tôi đã phải
men sát bờ tường lâu quá rồi. Tôi cần có cái cảm giác về lòng đường mà tôi
mới biết gọi là. Ngày mai tôi sẽ lại đi trên vỉa hè, nơi người ta sẽ thấy đôi
giầy của tôi bóng lộn; trong khi chờ đợi, tôi làm lóa mắt bà con tầng trên
hầm vì ánh mũ loang loáng của tôi. Tôi diễu qua dưới tất cả những tầng
trên hầm nào thấy có bóng người đứng ở cửa sổ.)

Tiệm nhảy Mỹ.

Chúng tôi đã vận quần áo đẹp đi diễu trên các đại lộ. Có một tiệm

nhảy Mỹ ở gần phố Jufroay, thường mọi người kéo đến đó vào khoảng bốn
giờ.

Những tay buôn chứng khoán, đeo những viên kim cương to như quả

hạt dẻ, những tay ăn chơi, những người nổi tiếng, tới đó vây vo trước các
cô hầu bàn xinh đẹp rót rượu ngọt màu cỏ, màu vàng và màu máu. Họ sai
đổi giấy bạc để trả tiền rượu ápxanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.