CẬU TÚ - Trang 237

Tôi đã phải dối trá với những thói quen lương thiện thầm lặng, phải từ

bỏ lòng kiên trì sống đạm bạc. Phải vĩnh biệt những quyết tâm anh hùng
của mình.

Tôi đã có chỗ đau lòng vì cái đó.

Trước đây, một đôi khi tôi cảm thấy niềm kiêu hãnh tự thề với mình sẽ

cứ ăn vận tồi tàn cho tới ngày giành được vận may: khi chết, tôi sẽ tự tuyên
dương trong di chúc bằng cách kể lại chuyện đời tôi, và dùng những quần
áo rách cuối cùng để quất những kẻ còn sống mà mang công mắc nợ vì may
mặc - tôi, tôi không nợ gì hết, ngay cả đôi giầy tàng.

Phẩm giá tôi sa sút. Tôi đã phải đóng trò hề để có quần áo, giầy và mũ

- một tấn trò mà tôi xấu hổ.

Những đôi giầy rách là giầy của tôi; tôi có thể ném giầy vào đầu bất

cứ kẻ qua đường nào mà nói:

“Có lẽ mày cũng lương thiện đấy, nhưng mày không lương thiện hơn

tao được.”

Đối với một kẻ bị phá sản, tôi có thể kêu lên:

“Tao tặng mày một mũi giầy.”

Tuy nhiên tôi tin là mình sẽ kiếm được tiền để trả nợ! Anh chàng

Vanhtrax đang đà phất.

“Nó đã pha nước vào rượu vang

[72]

, người này nói; nó đã vứt bỏ cái

ngông tuổi trẻ, người kia nói; cái anh chàng ấy, tôi vẫn bảo nó có chỗ tốt!
Một người thứ ba nói.”

Tôi đã không pha nước vào rượu, tôi đã pha rượu vào nước. Tôi sẽ

không vứt bỏ tính ngông cuồng, tôi sẽ vứt bỏ những quần áo tã.

Lũ ngốc!

Ở chỗ nào tôi cũng đắt.

Tôi trở thành một vĩ nhân tại nhà ông Jôli.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.