CẬU TÚ - Trang 234

(Hôm tôi thử giầy, đã có tiếng kêu thốt lên vì thán phục. Tôi để

nguyên chiếc giầy cũ ở bên chân kia một lúc để nhận xét vẻ khác nhau. Đấy
là vẻ khác nhau giữa bàn chân voi với bàn chân nai, giữa chiếc chân cụt với
chiếc móng nhọn.)

Cuối cùng, tôi đã được trang bị từ đầu đến chân: áo jakét vừa khớp

người; chiếc quần lót một dải băng da đỏ đẹp bó sát lấy háng rất thoải mái
trong làn dạ mềm.

Tôi đã cho xén râu thành mũi nhọn; chiếc ca-vát trễ quanh cổ màu da

tươi; cổ tay áo làm bàn tay màu vỏ chanh của tôi, lấp loáng trắng như tờ
giấy lụa, tôn vẻ đạp của một quả cam.

(- Anh có vẻ trai tráng lắm, anh biết không? Cô vợ một người bạn bảo

tôi, có vẻ như một tên mọi thấy một ông cố đạo béo tốt, và liếm môi nói:
“Tao sẽ ăn thịt mày.”)

Tôi ngẩng cao đầu.

Đây là lần đầu tiên tôi ngẩng cao đầu như vậy từ ngày làm “sinh

viên”. Cho đến hôm nay, tôi không thể làm được. Muốn thế phải hơi bốc
một chút. Bấy giờ tôi quên mất là mình phải giấu vết nhờn bẩn của chiếc
ca-vát.

Niềm sung sướng lớn của tôi là bây giờ có thể nghĩ tới điều mình nói.

Tôi đã có thể suy nghĩ riêng được, khi ngồi một mình trong những

gian phòng thuê mười phơrăng, trước các bức tường vây quanh sân! -
nhưng tôi chưa bao giờ suy nghĩ được về những điều mình nói trước công
chúng
.

Trong khi nói, tôi phải nghĩ tới chiếc quần muốn tụt xuống, tới chiếc

áo mà tôi cảm thấy đang bục, lại còn phải giấy những chỗ rách và những
vết bẩn, áo trong không có cúc, đàng sau mông bị hở.

Luôn luôn phải ở thế giữ miệng! Từ nhỏ tôi đã phải canh gác lòng tự

ái lâm nguy. Tôi thức khuya, tay cầm kéo, sợi chỉ vắt vai, cân để gần lọ
mực, để bôi đen bít tất ở những chỗ giầy bị rách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.