CẬU TÚ - Trang 242

Tôi không biết đáp ra sao.

“Màu gì?

- Màu cánh rán…”

Suýt nữa tôi nói màu rệp!

“Tôi sẽ tự tay sắp đặt buồng trai tân của anh!”

Tôi đã nghĩ đến việc thuê một căn buồng, nhưng mặc dù việc dạy tư

chạy đều, tôi vẫn không giầu. Những đồng “Luy” vàng tan mất ở dọc
đường, trong những cuộc chúng tôi dạo chơi bằng xe ngựa và trong những
lúc dừng chân tại những hiệu ăn sang trọng, nơi bà muốn ăn một tí chút -
một tí chút thôi, anh nhé! Bà vừa nói vừa tháo găng tay.

Tôi đã có lần phải ăn bánh mì với nước lã, hôm trước hoặc hôm sau

những ngày mà chúng tôi đã ăn một tí chút, đầu tiên là ở hiệu bánh ngọt,
sau là ở hiệu ăn, sau nữa ở một tiệm cà-phê của người giầu, nơi bà muốn
vào để soi gương xem mình có bơ phờ quá hay xanh quá không.

Một đôi khi bà sợ ông chồng.

Sợ ư? - Tôi tin là bà vờ thế để kích động niềm vui của tôi. Bà thấy rõ

tôi không sợ nguy hiểm, và ngược lại bóng ma hiểm nghèo càng kích thích
những thèm muốn và niềm kiêu hãnh của tôi.

Sợ ư? - Nhưng bà cứ đàng hoàng khoác tay tôi?

Ở rạp hát, bà cọ người vào tôi, tóc bà quyện vào tóc tôi…

Một lần bà muốn tới các tiệm cà-phê khu phố, và bà đã nổi giận tôi vì

tôi không xưng hô anh em với bà.

Đổ vỡ.

Tôi đang ngồi trong cái ổ chuột của tôi. Có tiếng ồn ào ở ngoài cầu

thang.

“Bà hỏi ai? Ông chủ nhà trọ hỏi. Bà hỏi ông Vanhtrax? Tôi bảo bà: ở

đây; bà bảo: không phải! Tôi bảo: phải! Tôi biết rõ những ai ở trọ nhà tôi
chứ. - Ông Vanhtrax ơi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.