CẬU TÚ - Trang 244

Thắng lợi của tôi, dù kết thúc không ra gì, cũng đã làm cho tôi mạnh

dạn hơn lên; và trong khi mơ ước gặp lại bà mẹ trẻ tóc vàng kia, tôi tán tỉnh
một cô Ănglê, là chị một học trò của tôi, cô gái xinh xắn ấy không có vẻ
cho tôi là xấu xí quá.

CÔNG NỢ

Nhưng ông Cômông đã viết giấy đòi nợ.

Gay thật!

Thật quả điều tôi dự tính! gấp đôi!

Tôi tạm trả trước một phần. Trả xong, tôi còn lại bảy phơrăng để sống

đến hết tháng! Phải tằn tiện, mẹ kiếp!

Tôi vốn tằn tiện.

Tôi sống xềnh xoàng. Bữa sáng tôi ăn thịt lợn.

Một hôm, tôi đói quá. Tôi không đợi về đến nhà; tôi mua một chiếc

xúc-xích, một chiếc bánh nhỏ, và tôi đứng ăn bữa trưa ngay dưới mái cổng
một tòa nhà cũ to, rất vui vẻ, không ngờ một tai họa đang đe dọa mình!

Tại họa đó đến bằng nước kiệu.

Đấy là một chiếc xe ngựa đi vào cổng. Tôi chỉ kịp áp sát người vào

tường. hai tay dang ra như đức Chúa Jêxu.

Một thiếu nữ thét bác đánh xe: Cẩn thận đấy!

Nhưng tôi biết cô ta! – Chính là cô gái Ănglê!

Cô đã trông thấy tôi!

Con người mộng tưởng của cô kia, đứng sát tường, một tay cầm xúc-

xích lợn, tay kia cầm chiếc bánh con…

Thật là hay cho tôi!

Người ta làm một bài tình ca về nỗi bất hạnh của tôi tại một thi đàn

nọ: Chúa Jêxu cầm xúc-xích: bốn đoạn và một điệp khúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.