CẬU TÚ - Trang 243

- Có chuyện gì thế?

- Có bà nào hỏi ông đây này.”

Trông qua khung cầu thang, tôi thấy một cái đầu thò qua, nhưng rồi

biến ngay lập tức!… Tôi nghe thấy tiếng lụa sột soạt, tiếng chân bước
vội… Một tà áo chạy trốn ngoài phố.

Tôi vừa chạy theo vừa núp đàng sau người và xe.

Chiếc áo kia, chiếc khăn san kia!… Chính là NÀNG, người đàn bà với

tiếng cười trong như bạc, với bộ tóc vàng, với chiếc áo ngủ xanh lam…

Xấu hổ quá! Tôi không còn dám xuất hiện trước mặt bà ta nữa. Tôi

cũng không dám ló mặt tới lớp học, tôi sẽ không gặp lại ông Jôli, tôi sẽ
tránh khu phố của NÀNG, tôi sẽ tự đày mình ra khỏi khu vực Pari ấy.

Tôi đã viết mấy dòng xin thôi việc.

Tôi ở lì nhà tám ngày tám đêm, vò đầu bứt tóc, may sao tôi lại lắm tóc.

Vào giờ bà thường chờ tôi ở gần sân vận động, tôi không sao cưỡng

được đi về phía ấy; tôi chạy theo tất cả những ai trông hao giống bà ta - và
tôi nấp mình khi ngỡ nhận ra bà.

Nhưng tôi không để cho đau khổ đè bẹp.

Tôi sẽ làm việc, làm việc, kiếm ra tiền, kiếm ra vàng, rồi thuê một căn

buồng với chiếc giường riềm treo màu cánh rán, sau đó tôi sẽ viết thư cho
bà. Tôi sẽ bịa ra một câu chuyện; tôi tìm các tình tiết, tôi thêu dệt thêm
vào…

Các chỗ dạy tư đến tới tấp như mưa, tôi dạy lớp đầu tiên vào bảy giờ

sáng cho con trai một viên cựu đại tá; lớp cuối cùng vào tám giờ tối cho
một gã nhà giầu ngu ngốc muốn luyện bút pháp. Tôi dạy hắn cái đó. Đồ
ngu!

Mọi việc chạy như trên bánh xe bằng bạc. Ngay vết thương của tôi

cũng đã lành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.