CẬU TÚ - Trang 264

(Tôi rất muốn ngày nào cũng viết được một bài nhỏ và một truyện

ngắn để kiếm một đôi giầy vải.

Mặt khác, giầy vải cũng có cái phiền của nó! Tôi không còn dám to

tiếng trong các cuộc bàn cãi, tôi không còn dám bén mảng tới những chỗ
người ta đang cãi nhau, mặc dù xưa kia tôi rất thích những nơi đó, nay tôi
trở thành tồi, tôi đâm ra hèn nhát… Là vì nếu tôi to tiếng, thì với đôi giầy
vải không thể đánh nhau được. Đá vào xương ống chân chẳng có ích gì vì
tôi không đánh gẫy được, mà cũng không thúc được vào bụng như hồi xưa
tôi thúc bằng giày da. Chẳng có ích gì! Tôi đâm rỉ cả người và đi men theo
dọc các nhà như con mèo tránh mưa. Tôi chưa bị đánh lần nào cả. Bây giờ
nếu đánh nhau với những người đi giầy tôi sẽ bị ăn đòn. Tôi lảng tránh
những người đi giày, họ rất đông.

Một chiếc vét-tông ngắn và một đôi giầy. Tôi quen thế rồi! Giá bây

giờ tôi tìm được một người cắt áo sơ-mi và kiếm được mũ.

Vấn đề về nhà ở thì đừng hòng, phải là họa sĩ mới được. Buốcgasa có

thể thuê phòng chịu một thời gian ở tất cả các khách sạn vì theo anh nói
anh đi vẽ ở các xó xỉnh hẻo lành nhất, cái đó làm anh được mọi người biết,
vì vậy người ta có thì giờ để nghĩ đến anh.

Chứ như văn chương! tôi không bao giờ có thể đổi bản thảo lấy một

nửa tháng tiền thuê buồng.

Không nên thất vọng ở Trời!

Người ta giới thiệu tôi với một ông đã trông thấy tôi đi giầy vải và

trong lúc mọi người ngạc nhiên thì ông ta nói:

- Thôi tôi hiểu tại sao anh ta đi giầy vải.

- À! chắc có duyên cớ gì đây! người ta xúm quanh.

- Vì anh ta không có giầy da.

Ông ta thật cừ và quả nhiên người ta bảo ông là một trong những tay

viết quảng cáo có triển vọng trên thị trường Pari.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.