CẬU TÚ - Trang 265

- Anh túng đói lắm phải không?

Đâu có. Ô, xin lỗi! vừa đúng hôm này tôi đi giày da. Cẩn thận đấy, tôi

không muốn người ta đụng đến cái nghèo khổ của tôi.

- Thưa ông, tôi sống bằng lao động của tôi!…

Ông ta không phải người xấu và xin lỗi tôi thẳng thắn về sự thô bạo

của mình, mà vừa yêu cầu tôi cho ông biết tôi làm công việc gì ít tiền đến
nỗi phải đi giầy vải từ Môngrugiơ tới Groo-Cayu, và lê giầy không đế trong
cuộc sống như vậy.

- Trời mưa thì ông không ra phố được. Ông có muốn khi trời mưa

cũng ra phố được không?

Tôi tưởng như tôi sẵn sàng trao cả một cuốn sách để được như thế!)

Khi trời ẩm ướt thì tôi không ra phố được! tôi chỉ biết cuộc đời vào lúc

khô ráo. Từ hai tháng nay tôi không thể chạy theo một chiếc váy vén gọn,
một chiếc tất trắng căng khít như trước đây vào những ngày dông bão!
Cuộc sống tu sĩ giết tôi và tôi muốn đi giày có đế vì trái tim tội nghiệp của
tôi.

(- Thế này! Tôi sẽ kiếm cho anh ủng, mũ, sơ-mi như ở hội chợ Bôke!

- Ông nói đi!

- Đây này! Tôi muốn ra một tờ báo loại tao nhã để đăng quảng cáo.

Anh sẽ giữ mục tin tức giới thượng lưu.

Thế là tôi viết mục tin tức giới thượng lưu, lương hai mươi phơrăng

một tháng tiền mặt, đều đặn, làm tôi không nợ ai một xu, rồi thợ may cắt áo
cho tôi, thợ giầy đóng giầy cho tôi, thợ may sơ-mi may sơ-mi cho tôi.
Người tôi thơm nức nước hoa! Nhưng tôi chỉ ăn toàn đồ hộp!

Tờ báo chưa đủ sức mở cửa các hiệu ăn đón tôi. Các hiệu ăn không

ưng quảng cáo trong Tờ Báo của giới Thượng lưu. Nếu có một vài hiệu nào
đâm đầu vào đó thì là ông Chủ bút được hưởng. Nhưng cái chính là một lý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.