CẬU TÚ - Trang 266

do nghiêm trọng khiến tôi không lui tới Nhà Vàng, hiệu Brêbăng, hoặc Đại
phòng 16 của tiệm Cà-phê Ănglê.

Trong những bài ký sự của tôi, tôi thường vung tiền như rác, nốc rượu

sâm banh như người Nga, rạch bằng kim cương cửa kính những phòng giấy
hợp thời, và tôi bàn tán về con ngựa có nước kiệu hay của tôi, con vật quá
quý, xin lỗi Ngài Bá tước, mà tôi không tài nào trị nổi.

Nếu tôi tới các hiệu ăn sang trọng, chủ hiệu sẽ trỏ tôi mà nói với bọn

ăn chơi: “Kia là Tử tước X…”, thế là phải cầm trịch, kể chuyện giăng gió
và ném hai mươi nhăm luy vào tay anh Kéo chị Cột, và cởi áo ra, mẹ kiếp
quý tộc!

Tôi không thể cởi áo được vì chúng tôi chưa tóm được một tay bán

dây đeo quần muốn quảng cáo, và tôi phải lấy dây gai để buộc quần. Đôi
khi kể cũng bất tiện.

Tôi chỉ có mỗi nguồn thức ăn đóng hộp. Chúng tôi đăng quảng cáo

cho một lão bán cá hộp, lão ta cũng không đến nỗi tệ với tôi lắm miễn là tôi
nói tới lão trong bài ký sự. Kể cũng khá gay, tôi bắt buộc phải bịa ra những
chuyện dài dòng văn tự. Thông thường là một gã con nhà khá giả đã đăng
lính, và về nghỉ phép. Một người bạn gặp anh ta trên đại lộ.

- Ồ, cai rồi đấy!

- Phải, bạn ạ, xácđin

[85]

! Xácđin như bọn mình vẫn ăn khi lão cho vay

nợ lãi tớ! Xácđin thời nhiếp chính, xácđin của giới thượng lưu, xácđin của
(chỗ này điền tên lão bán cá hộp vào). Bây giờ là xácđin của Buygiô

[86]

, anh

ta vừa kết luận vừa cười phá lên…

Còn món cá tông đóng hộp thì sao?

- Bây giờ ai lên tông

[87]

? Mười tháng nay mình không ra khỏi lâu đài!

- Ai lên à? Vẫn là mụ Clara. Còn ai bán, thì vẫn là ông này…

Tôi viết những trò ấy lên giấy với cảm giác sâu sắc về sự nghiệp thấp

kém của mình, mặt đỏ lên, và tôi kéo rèm để khỏi ai nhìn thấy mình. Nhưng
tôi sống vì những trò đó!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.