CẬU TÚ - Trang 270

- Vào địa vị cậu, tớ sẽ nhận. Thế nào thì cũng phải bắt đầu bằng một

việc gì chứ.”

Tôi nhận, tôi trở thành người hỏi báo Thuỷ tiên.

Quỹ toà báo trả tiền bánh mì cho tôi – với hai quả trứng lập là hoặc

một chiếc xúc xích nhỏ - để tôi ăn khi ngồi trong bồn nước và có thì giờ nói
chuyện với anh bồi.

Tôi ăn chiếc xúc-xích nhỏ hoặc chấm bánh vào trứng, và sau khi gột

hết lòng đỏ trứng còn dính ở râu, tôi làm ra vẻ lơ đãng nói:

“Giờ đưa tờ Thuỷ tiên!”

Và nếu ở đấy không có tờ Thuỷ tiên ít khi có lắm – tôi đập tay làm bắn

toé nước và tôi cứ trần truồng đùng đùng ra khỏi bồn tắm – người ta đã dặn
tôi đúng như thế!

Tôi làm cái gì có thể làm được. Tôi sống để mà cởi quần áo ra và mặc

quần áo vào…

Tôi đẩy được hai nơi mua báo… nhưng như vậy không đủ cho tờ báo

sống, và người ta thấy tôi không được việc gì cả, tôi không sạch nước để
hoàn thành cái sứ mệnh của tôi. (Tuy nhiên tôi rất sạch! Nếu tắm luôn như
vậy mà không sạch, tôi phải là một ca bệnh lý kỳ lạ!)

Tôi rời bỏ chiếc áo tắm của người hỏi báo Thuỷ tiên, đem theo mãi

mãi trong người sự kinh sợ nước nóng, và thường khi giữa những cuộc trò
chuyện hết sức đứng đắn, tôi chợt kêu lên vì thói quen: “Bồi, lấy áo tắm!”

Tôi trao đổi ý nghĩ kẻ làm nghề đi tắm về hưu của tôi với một ông già

đã vào được văn phòng một vài tờ báo bằng con đường dịch thuật.

Ông ta bảo tôi rằng chuyện tôi cũng là chuyện của vô số người khác.

“Không phải ở chỗ nào người ta cũng ngửi hít mùi cá hoặc mùi xà

phòng, nhưng người ta còn nhiều mùi buồn nôn nữa kia!”

Ông ta làm tôi gần như sợ hãi, cái ông già ấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.