CẬU TÚ - Trang 272

- Ý kiến hay đấy. Lại đây tôi hôn nào!”

Tôi báo trước cho Bulimiê.

Anh trả lời tôi từng bức thư:

“Cậu nghĩ gì vậy? Thế cậu định khuyến khích đám con gái các nữ độc

giả của chúng tôi chạy theo khách qua đường ngoài phố để cài hoa cẩm
chướng vào khuyết áo họ chăng! Bạn Vanhtrax thân mến ơi, đầu óc cậu để
đâu vậy… Mong rằng không ai ở nhà Điđô biết là cậu có ý nghĩ ấy!…
Người ta mà biết tôi giao du với cậu, tôi sẽ mất việc.”

Tôi trả lời là anh lầm, và tôi trình bày dàn chuyện của tôi.

Tôi định mô tả một cô bé mồ côi, còn lại một mình ở nghĩa trang sau

khi những người đào huyệt chôn mẹ cô đã bỏ đi, cô hái hoa trên mồ người
quá cố. Đêm đến, cô bán hoa để mua bánh mì.

Cô dòm khắp các nghĩa trang ở Pari, cố nhiên là rất buồn! Cô kiếm

sống bằng cách đó. Cuối cùng, một tối kia, một ông già lấy làm lạ khi thấy
một cô bán hoa giọng mời đầy nước mắt và một nhành liễu cài trên tóc – cô
bán hoa của tôi bao giờ cũng cài một nhành liễu trên mái đầu mồ côi nhỏ bé
– ông liền hỏi chuyện.

Cô vừa kể vừa nức nở. Ông ta liền nuôi cô làm con nuôi, cho học

dương cầm, rồi gả chồng giàu có cho cô.

“Cậu thấy không, bạn Bulimiê thân mến, đấy là một cô bán hoa mô tả

theo một quan điểm cảm động, và có thể nói là mới mẻ nữa?”

Hôm sau tôi nhận được mấy dòng của Bulimiê:

“Tớ đã nghĩ oan cho cậu, xin lỗi cậu. Quả là có thể làm một cái gì với

cái chủ đề cảm động về một cô gái mồ côi chuyên bán hoa nhặt ở nghĩa
trang. Nhưng cậu đã nghĩ tới mùa đông chưa? Mùa đông thì cô ta bán gì?

Các bà mẹ sẽ tự hỏi nhân vật của cậu ngủ ở đâu. Ngủ ở quán trọ hay ở

nhà riêng? Cậu biết đấy, không dễ gì người ta cho một cô gái mồ côi tám
tuổi thuê buồng. Tớ không hiểu cậu sẽ giải quyết vấn đề chỗ ở ấy như thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.