CẬU TÚ - Trang 282

gì. Tôi đã để cho lòng mình nói lên và người ta đã không bắt nó phải im
đi

[92]

.)

Tuy nhiên một tuần lễ kia – tuần lễ người ta chôn cất một tên phản

động khét tiếng hồi 48

[93]

– tôi đã rời bỏ cái tình trạng thờ ơ và chán chường,

và tôi yêu cầu được rộng tay – lần này tôi sẽ ký tên nếu người ta muốn!

- Được, cứ viết đi!

À, thế thì được! Tôi lại đưa vào bài những chữ làm Mônanh giẫy nảy

lên.

“Tôi không ngờ cậu tha thiết với đề tài này đến thế! Người ta sẽ giết

chết tờ báo nếu nó in lời hô hào nổi loạn của cậu.”

Người ta sẽ giết chết tờ báo ư? Này, báo của mày rồi sẽ chết! Nó sẽ

chết vì vô nghĩa và hèn nhát. Chẳng thà cho nó nổ tan tành như một con tầu
không chịu hạ cờ!

“Phải đợi một chính thể mới”- đấy là tương lai của tôi!…

“Anh thoái chí rồi, anh định bỏ cuộc à? Thế không phải là can trường!

Một người có tâm huyết nói với tôi. Định để khuyên ngăn tôi và an ủi tôi.

… - Cố lên một lần nữa, người đó nói. – Để tôi đi gặp P… đã bị đi đầy

với tôi hồi tháng Chạp, tôi sẽ nói với ông ta lấy cậu vào tờ báo mà ông có
cổ phần.”

Ông ta đã hỏi và đã được chấp nhận!

Tôi được trao viết một loạt bài về các giáo sư của nền Đế chế: giống

như bài tôi đã viết về Niza. – Nếu các bài ấy viết hăng thì người ta sẽ đăng.
Viết hăng đến thế nào mặc sức.

Tôi đang làm việc thì có tiếng gõ cửa.

Đấy là một giáo sư ở Năngtơ, một người khá tốt, có phần mến tôi và

không nhạo mẹ tôi quá.

“Tôi đi qua Pari và nghĩ bụng tạt vào thăm người học trò cũ của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.