CẬU TÚ - Trang 285

chân gà vịt chết, mẹ tôi nhịn để nhường tôi, và tôi rút một sợi gân làm các
móng co quắp cả lại. Thật là ngây thơ và bổ ích. – Ít nhất mày cũng học
được một cái gì: mày biết được hệ thần kinh của gà. Bộ mặt ông Lơcapê
khi cười giống hệt một chiếc chân gà bị rút gân. Chỉ còn thấy mỗi con mắt
ông như mắt tôm lấp lánh bên trên cái mũi nhọn và xanh xao, một tí đầu
lưỡi thò ra giữa hai hàm răng, trông thật trẻ con và chẳng khó chịu chút
nào.

Ông cầm trong bàn tay mảnh dẻ, gầy, xám, một đôi găng tay đen mà

ông rung lên: đôi găng đã sây sát vì cuộc sống, cũng nhăn nheo như cái cổ
gà tây của ông.

Ông đang đọc thơ:

Không bao giờ chiếc áo choàng nặng của kẻ gian hoặc của tên bè phái

Làm sây sát đôi cánh tay trần của tôi bằng nếp áo lượn bay.

Ông vừa đọc vừa rung đôi găng như rung chuông làm lễ dâng thánh

thể, và cái đầu lưỡi thò ra một cách tôn nghiêm – như đợi người ta đặt lên
miếng bánh thánh! Nhưng về đôi cánh tay trần thì ông định nói gì? Có phải
ông định đi dạo với đôi cánh tay trần không? Chắc cánh tay ông phải như
que diêm, trông thật đáng thương! Ông nên mặc áo nịt dài tay thì hơn.

Phải, vầng trán tôi trang sức bằng duyên dáng và e lệ

Nhưng trán ông trông lại rất nhọ nhem!

Bao giờ họ mới chạy theo tư tưởng?

À! Họ đề cập tới một vấn đề văn chương.

Cho tới lúc này họ không hề để ý đến tôi. Lúc tôi bước vào và người ta

hỏi tôi muốn gì, tôi đã giải thích rằng dưới mái rạp Ôđêông… – tờ báo –
những bài báo nghiêm trang của nó – nghĩa là, tôi nảy ra ý tới làm thân với
những người bạn ở nền Cộng hòa văn chương. Họ đã không tiếp đón tôi
như một người anh em. Họ chẳng đáp lại bao nhiêu. Tôi cứ tưởng họ phải
có vẻ thú vị hơn thế. Cũng còn do tôi ăn vận quá tồi! Tuy nhiên họ cũng ra
hiệu cho tôi ngồi xuống một trong hai chiếc ghế của tòa báo.

Rồi họ lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.