CẬU TÚ - Trang 287

- Thưa ông, vâng.” Một chữ “vâng” rất kiên quyết và rất dứt khoát.

Họ không phủ nhận căn nhà của họ, họ không xấu hổ vì tầng nhà dưới

của họ. Có lẽ họ sẽ viết chính, ở đây, lên cửa, bằng chữ to, nếu họ không sợ
một sự nhầm lẫn đáng tiếc.

- Thế nào! Chẳng phải các ông đã có vinh dự viết là các ông không

chạy theo – cái này, cái nọ hay sao?

Tôi nói líu ríu tất cả; nào bươm bướm, nào tư tưởng nào bướm – tư

tưởng; b-ướm; b-ướm – xin lỗi!

Mắt ông chủ bút tóe lửa. Họ ngỡ tôi nhại tật nói lắp để giễu ông. Tiếp

đó là xảy ra chuyện cãi nhau, một cuộc đấu giữa những anh nói lắp muốn
nổ ra, một người nói lắp thật và một người nói lắp giả.

Tình thế đáng buồn! Hiểu lầm đáng tiếc!

- Thế thì, ông đến đây làm gì?

Người ta tiến lại phía tôi.

- Để kết nghĩa anh em.

- Kết – kết – kết?

Ông nói lắp không nói được hết câu.

- Thưa ông, cha tôi là sĩ quan Vệ binh Cộng hòa, ông nói ngọn lên

tiếng, và trong gia đình tôi có lệ phải sửa những kẻ láo xược hoặc tống ra
cửa những tên ngu ngốc. Vậy ông là gì, một thằng mất dạy hay là một
thằng ngu?

Tôi không muốn tỏ ra thù hằn hoặc kiêu căng mà chỉ là thật thà.

- Thưa ông, tôi là một thằng ngu.

Tôi nói vậy như xưng nghề nghiệp của mình, không xấu hổ! Việc gì

phải xấu hổ? Không có nghề ngu, chỉ có những người ngu!

Một khi đã ngả quân bài, tôi cảm thấy thoải mái hơn! Bây giờ mọi

người đã biết tôi là ai tuy có điều đáng tiếc là tôi không cho biết địa chỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.