CẬU TÚ - Trang 286

quay ra nghe Lơcapê. Tôi cũng đành chỉ ghé một bên đít, như mọi người,
lên mép một cái gì đó. Như vậy một lát sau tôi thấy đau. Tôi đã chọn một
chỗ rất bất tiện. Hay ra ghế ngồi cho nó lại người? Tôi không dám. Ngồi
vào chiếc ghế ở giữa buồng ấy tôi sẽ có vẻ một người ngồi chờ cạo râu.

Người ta bỏ lơ tôi, bỏ lơ tôi quá. Tuy vậy khi Lơcapê đọc tới áo

choàng của kẻ gian, tới đôi cánh tay trần, tới vầng trán trang sức bằng
duyên dáng và e lệ thì tôi đã cựa quậy một chút: gỗ đã kêu răng rắc! Họ
bực bội quay về phía tôi, như thể họ chỉ bằng lòng cho tôi ngồi đây với điều
kiện không gây nên một tiếng động. Như vậy tiếng gỗ thở dài nghe như
một lời than nghẹn ngào! Trong đầu óc cử tọa xảy ra một mối ngờ…

Lơcapê đọc xong, rụt đầu lưỡi vào, hạ mí mắt xuống, lắc lư cái đầu

nhỏ và lấy chiếc găng tàng đập vào đầu gối nhọn hoắt. Mọi người im lặng
một lúc. Mọi con mắt quay về phía tôi. Tôi đâm ngượng.

Họ chưa hỏi gì tôi cả, nhưng tôi trở thành đối tượng của sự tò mò

chung đến nỗi tôi cảm thấy là phải nói hoặc là phải tự tử.

- Thưa các ông, những tình cảm vừa biểu hiện ra đó hoàn toàn là tình

cảm của tôi – hoàn toàn hoàn toàn – tôi đem hết nhiệt tình vào lời nói và tôi
nhắc lại chữ hoàn toàn với một vẻ ngang tàng, hầu như khiêu khích! Họ
không trả lời gì cả. Nếu có một con bướm bay vào, ví bằng ở nhà này người
ta chịu đựng được loài bướm, người ta sẽ nghe thấy tiếng cánh bướm!

Họ có vẻ sửng sốt.

Ý nghĩ về con bướm bay qua làm tôi bình tâm lại. – Chính một câu

của các ông viết đã khiến tôi đến đây, một câu như một chủ nghĩa, một
ngọn cờ! “Chúng tôi không chạy theo tư tưởng mà chỉ chạy theo những con
bướm!”

Sau này tôi đã biết là mình lầm; ngược lại kia.

- Chúng tôi không nói thế, ông chủ bút nói lắp.

Hay tôi nhầm nhà? Tôi hỏi như thể mới đến:

“Đây có phải là tòa báo Phong trào Văn nghệ không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.