CẬU TÚ - Trang 29

TÔI Ở NHÀ TÔI!

Tôi lượn quanh trong buồng như một con gấu cọ người vào tường…

TÔI Ở NHÀ TÔI!

Tôi muốn thét to điều đó! Tôi phải lấy tay bịt miệng lại để chặn tiếng

gào thú vật đó…

Tôi đã tận hưởng niềm xúc động đó hai tiếng đồng hồ rồi.

Cuối cùng tôi ngả lưng lên chiếc giường mong manh, và qua các ô

kính rạn nứt tôi nhìn bầu trời, tôi thả ngập trời những mơ ước của tôi, tôi
gửi vào đó những hy vọng của tôi, tôi vạch lên đó những lo sợ của tôi; tôi
tưởng như quả tim tôi – y hệt một con chim – đang bay lượn và vỗ cánh
trong không trung.

Rồi giấc ngủ kéo đến… giấc mơ chập chờn trong óc kẻ thoát ngục…

Cuối cùng mắt tôi nhắm lại và tôi ngủ mặc cả quần áo như người lính

dã chiến.

Buổi sang, lúc thức dậy, niềm vui của tôi vẫn phơi phới như đêm

trước.

Vừa hay một ánh nắng rất sáng từ một bầu trời rất xanh chiếu tới, và

những vệt vàng vạch lên chiếc chăn xỉn mầu của tôi; trong nhà một người
đàn bà đang hát; lũ chim líu lo ở cửa sổ buồng tôi.

Người ta đã tặng tôi một bông hoa. Đó là con bé Riffô được người ta

cho đầy tạp-dề hoa cẩm chướng đỏ, nó trông thấy cửa buồng tôi để ngỏ, thì
đứng dưới cầu thang gọi: “Ông có muốn lấy hoa cẩm chướng không, ông?”

Tôi đã cắm bông hoa vào một cái cốc vại để lăn lóc trên cái bàn khập

khiễng.

Giả thử đấy là một chiếc lọ thủy tinh mỏng, một chiếc cốc pha lê, tôi

cũng không sung sướng bằng: trong đáy chiếc cốc kia tôi đọc lại những
trang của cuộc đời tôi ở thôn quê và lại nghe vang lên những điệp khúc của
hàng cơm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.