CẬU TÚ - Trang 31

đều đặn. Cuộc sống của tất cả chúng tôi dồn cả vào việc đó. Và phải chạy
vạy, phải cầm cố, phải vay mượn!

Đối với tôi như thế không đủ - và tôi đã thấy đau khổ vì cái trò vay

mượn bâng quơ, chạy tìm xúc-xích, dừng bước trước bình mứt mận; tôi còn
đau khổ hơn, đau khổ nữa… mà tôi không dám nói ra với họ.

Tôi thấy hình như trên tầng gác chúng tôi, người ta hơi giống bọn ăn

mày.

Cuối cùng tôi đã lĩnh được tiền! Ông Truytsê đã về.

Tôi dành lại sáu phơrăng đưa cho vợ chồng ông Riffô. Cái nhà của tôi

phải trả sáu phơrăng; phải làm cái gì phải làm!

Số tiền còn lại tôi đưa cả cho Ăngiơlina để ăn.

Ngay hôm đầu chúng tôi đã thụt quỹ ăn sáu phơ răng nữa để đi xem

hát. Sau một bữa ăn tối ngon lành, chúng tôi xuống Cửa Ô-Thành-Mactanh
xem vở kịch mọi người say: Cảnh bần cùng, của Fecđinăng Đuyghê.

Giữa đường chúng tôi uống rượu và Matutxanh rất nhộn.

Màn mở.

Nhân vật chính (do diễn viên Muyniê đóng) ra sân khấu với một khẩu

súng lục.

Hắn lưỡng lự: “phải sống lương thiện hay đi giết người? Rồi ra là một

cuộc đời trưởng giả hay đoạn đầu đài?”

Matutxanh kêu lên: đoạn đầu đài! Đoạn đầu đài?

Bốn mươi phơrăng đã hết bay.

Bọn tôi đã ăn chơi hả hê trong mười ngày và không một chút nào tôi

nghĩ tới lúc không còn một xu dính túi.

Lúc đó đã đến; không còn lấy một hào để chia đôi giữa khách sạn

Lixbon và khách sạn Riffô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.