CẬU TÚ - Trang 313

Có vào không? - Tôi tưởng như tôi sẽ phải nhỏ máu trên mặt sàn

buồng học của học sinh lớn, ở đó kê chiếc bàn học của tôi – bên cạnh bàn
giảng là nơi mà người sinh ra tôi ngự toạ như tên cai ngục ngồi trên bục
buồng ăn ở nhà tù.

“Con có nhớ là hồi học lớp chín, con đã giật được tất cả các phần

thưởng không? Hôm phát phần thưởng, con được ba vòng hoa, vòng nọ xếp
chồng lên vòng kia…”

Có, tôi nhớ những vòng hoa ấy: tôi rất muốn khóc dưới mớ hoa đó!

Đấy là trò lố bịch đầu tiên đã làm sây sát trái tim tôi!

Nhưng bây giờ không nên làm mẹ tôi đến lượt phải khóc; tôi âu yếm

tới gần mẹ tôi.

“Mẹ có điều gì cần nói với con…”

Mẹ tôi ho húng hắng, sửa chiếc mũ trắng ngay ngắn trên đầu, nhìn tôi

bằng con mắt dịu dàng và sâu thẳm, rồi nhích ghế tới gần cầm lấy tay tôi:

“Con cứ sống một mình mãi mà không thấy buồn ư? Con không bao

giờ nghĩ đến chuyện lấy một người đàn bà thương yêu con sao?”

Yêu?

Nhìn cuộc đời chỉ là một cuộc chiến đấu; bản thân là một thằng đào

ngũ mà đến bạn bè cũng lưỡng lự không muốn bắt tay, vì tôi có những lý
thuyết đến là hung dữ, chửi bới và làm rày họ; không tìm thấy ở đâu một
chỗ trú ẩn chống lại những thành kiến và tập tục đang bao vây và đuổi bắt
tôi như bọn cảnh sát, tôi thì chỉ có cô nào cũng có tính nổi loạn như tôi mới
yêu được thôi. Nhưng tôi đã nhận thấy rằng chất nổi loạn thường giết chết
cái duyên dáng! Thế mà tôi thì lại muốn người mà tôi kết nghĩa trăm năm
phải có vẻ đàn bà đến tận đầu móng tay, phải đẹp và thanh lịch, và đi đứng
như một bà quý phái! Thật là kinh khủng, những sở thích quý tộc ấy gắn
với những tư tưởng bình dân của tôi!

“Nhỡ ra con ốm khi ở xa mẹ, hoặc khi mẹ chết rồi!”

Ốm, thôi đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.